Trải qua ba bốn tháng tu luyện, cuối cùng Thẩm Hoài An cũng coi như chính thức trở thành người tu tiên.Y giống như Lục Ngôn Khanh, ở những người tu tiên bình thường vì muốn nắm vững cơ sở thường sẽ dừng tại Luyện Khí kỳ mười năm trở lên, vậy mà y lại tiến bộ nhanh chóng.Cả tháng Thẩm Hoài An liên tục biểu hiện rất tốt, thật sự nghiêm túc đọc sách, cũng không còn lười biếng nữa.Tuy tốc độ tuy luyện Ngu Sở đã khống chế nghiêm ngặt hơn nhưng vì để khen thưởng y, Ngu Sở bắt đầu dạy Thẩm Hoài An một ít thuật pháp sơ cấp.Thẩm Hoài An có hai thuộc tính tương khắc là thủy hỏa, hoàn toàn khác với Lục Ngôn Khanh có thuộc tính tương sinh là thủy mộc.Tương sinh có thể phụ trợ cho nhau để cùng tu luyện, còn thuộc tính tương khắc muốn tu luyện lên cao càng khó hơn một ít, Ngu Sở cho Thẩm Hoài An lựa chọn một trong hai thuộc tính để học.Thẩm Hoài An không do dự chọn hỏa.Tâm tính thiếu niên muốn học những thứ người khác sẽ không học.
Hơn nữa bắt buộc phải chọn thì Thẩm Hoài An thích thuộc tính hỏa thiêu đốt nóng rực hơn.Ngu Sở không hề ngạc nhiên, với tính cách của Thẩm Hoài An thì việc lựa chọn thuộc tính hỏa là có thể đoán trước được.Nàng ước định với Thẩm Hoài An, nếu ban ngày y thật sự nghiêm túc đả tọa và đọc sách thì buổi tối sẽ dạy thuật pháp cho y.
Nếu hôm nào đó biểu hiện không tốt thì chương trình học tối đó cũng sẽ bị hủy bỏ.Quả nhiên ban ngày Thẩm Hoài An học tập càng thêm khắc khổ, Ngu Sở cũng theo ước định sau cơm chiều sẽ dạy thuật pháp.Mặt trời lặn trên đỉnh núi tương đối muộn, sau bữa tối mỗi ngày, hai người sẽ ngồi ở trên tảng đá cạnh huyền nhai học tập.***Huyền nhai: nghĩa là vách đá dựng đứng, vực đá, sườn núi dốc đứng.Nhìn Ngu Sở hướng lên không trung giữa huyền nhai biểu diễn chiêu thức hệ hỏa, hỏa xà lộ ra răng nanh hung mãnh rít gào rồi biến mất, Thẩm Hoài An bị chấn kinh đến mức ngồi im tại chỗ, lúc lâu sau mới khôi phục tinh thần.“Sư tôn, sao người lại lợi hại như vậy?” Thẩm Hoài An kinh ngạc cảm thán, “Khi Lục Ngôn Khanh học người cũng biểu diễn như vậy sao? Vậy thuộc tính nào người đều làm được sao?”“Trong suốt linh căn vốn không có thuộc tính, thật uổng cho người nắm giữ nội đan nhưng không có cách nào tu luyện nên rất nhiều người tu tiên đều bị coi là phế căn.” Ngu Sở nói, “Nhưng thực tế, có sinh và vô, vô thì lại có ngàn vạn cách thức khác nhau.
Chỉ cần tìm được con đường tu luyện của mình thì thuộc tính trong suốt còn cường đại hơn các thuộc tính khác.”Nàng giơ bàn tay ra, trên lòng bàn tay hiện lên ngọn lửa đang lơ lửng.
Khi ngón tay giao nhau , dong nước trong suốt từ giữa hai ngón tay của nàng bay múa.Từ không gian, Ngu Sở lấy ra một hạt giống, một cái phất tay, hạt giống trong lòng bàn tay đâm chồi trổ ra cành cây xanh biếc.
Một trận gió thổi qua, chồi non khô dần hóa thành bột phấn rồi biến mất.“Nói cách khác, người có thể sử dụng tất cả các thuộc tính thuật pháp phải không ạ?” Thẩm Hoài An lẩm bẩm, “Cũng quá vô địch đi?”“Chẳng qua thuộc tính trong suốt quá khó tu luyện, từ cơ sở đến hậu kỳ, mỗi một bước đi đều dễ dàng vạn kiếp bất phục.” Ngu Sở nói, “Cho nên chỉ có ta mới dạy được Cốc Thu Vũ.”Kỳ thật những đồ đệ thông minh thiên tài của nàng, nếu ai có thuộc tính trong suốt đều có thể tự mình tạo con đường riêng.Cũng không biết con đường đi qua thì người sẽ biến thành bộ dáng gì mà thôi.Ngu Sở có thể tự mình tạo ra con đường hoàn toàn là đến từ đặc huấn của hệ thống và kinh nghiệm luân hồi quá khứ.Vì để thích ứng tất cả thời đại và nhân vật, bản thân nàng luôn luôn đặt mình vào vị trí vô hình và rộng mở để huấn luyện, tính cách cũng do đó mà không ngừng rèn luyện tái tạo, cuối cùng nghiêng về sự ổn định.Sau này thuận theo tự nhiên nàng có thể trực tiếp tự mình sáng tạo ra công pháp Tinh Thần.Nhưng người tu tiên khác có linh căn trong suốt lại không có cơ hội rèn luyện như vậy, con đường tu tiên gian nan nhấp nhô hơn rất nhiều người tu chân khác, có học được cũng có khả năng lạc lối.Cho nên không ít người tu ma đều là linh căn trong suốt, người tu ma nghiên cứu thuộc tính trong suốt hiểu rõ hơn người tu tiên.Hiện giờ ở thế giới này có được một bộ bí tịch hoàn chỉnh về linh căn trong suốt cùng đa thuộc tính linh căn cho người tu chân chính phái, có thể hệ thống hóa giáo thụ đồ đệ chỉ sợ chỉ có mình Ngu Sở.Thẩm Hoài An nhìn chăm chăm vào Ngu Sở đang biểu diễn thuật pháp không chớp nổi mắt.Y không khỏi nghĩ nếu mình cũng có linh căn trong suốt thì tốt rồi, lúc đó chắc lợi hại lắm?Cho đến khi Thẩm Hoài An bắt đầu chân chính học thuật pháp thuộc tính hỏa, y mới phát hiện hóa ra cũng có cái học khó đến vậy.Đả tọa là tu luyện vận chuyển linh khí trong cơ thể mình, nhưng thuật pháp giống như để một người tự tưởng tượng học bay vậy --- loại lý giải học tập này là giai đoạn nhập môn khó nhất.Cơ sở thứ nhất, chiêu thứ nhất là đầu ngón tay tạo ra lửa, Thẩm Hoài An luyện tập một tuần cũng chưa đánh ra nổi một tia lửa nhưng luyện ra được tiếng tách tách khi búng tay.Trong khoảng thời gian đó, đỉnh núi đều vang lên tiếng tách búng tay của Thẩm Hoài An.Thẩm Hoài An chết sống cũng không tìm được cảm giác, y sầu đến vò đầu.“Vì sao khó như vậy chứ?” Thẩm Hoài An còn hỏi riêng Lục Ngôn Khanh, “Lúc đó mất bao lâu huynh có thể sử dụng thuật pháp?”Lục Ngôn Khanh nghĩ nghĩ rồi đành xin lỗi, “Hình như một ngày huynh đã thành công.”Thẩm Hoài An không tin tà, y cảm thấy nhất định là hỏa hệ khó học hơn thủy hệ.
Y cũng không rảnh lo mình là độc nhất vô nhị nền đi cầu Lục Ngôn Khanh dạy mình thủy hệ.Kết quả, cơ sở thuật pháp thủy hệ Thẩm Hoài An cũng chết sống học không được, lăn lộn cạnh dòng suối cả một ngày, ngay cả một quả cầu nhỏ bằng nước cũng chưa làm nổi.Thiếu chút nữa Thẩm Hoài An tự bế.Buổi tối khi đi học, Ngu Sở và Thẩm Hoài An ngồi cạnh huyền nhai, đám mây trắng được hoàng hôn nhuộm dần chầm chậm khuất theo đường chân trời xa xôi, để chân trời lộ ra một rặng mây đỏ.Một cơn gió từ sơn cốc thổi tới, Ngu Sở nhìn trước mắt thiếu niên mặc hắc y kính trang đang ủ rũ cụp đuôi, nàng không nhịn được thở dài.“Tâm của con không yên.” Ngu Sở nói, “Tâm phù khí táo, có vẻ như con tu luyện còn chưa tới.”***Tâm phù khí táo: nghĩa là trái tim nóng nảy, có ý chỉ tính khí bộp chộp, nóng nảy.Thẩm Hoài An mấp máy môi thấp giọng nói, “Đệ tử biết như vậy là không tốt nhưng đệ tử không khống chế được cảm xúc của mình.”Thiếu niên từ nhỏ vốn là thiên chi kiêu tử, lại là Thiếu trang chủ, những đồ vật sang quý nếu y muốn Thẩm Hồng cũng có thể cho.
Y muốn học cái gì đều sẽ học được, hơn nữa rất dễ dàng hiểu thấu đáo.Những ngày xuôi gió xuôi nước như vậy khiến tính kiêu ngạo của Thẩm Hoài An rất khó thay đổi.Ngu Sở muốn y bình tâm lại nhưng cũng không muốn hủy diệt sự kiêu ngạo của đồ đệ mình, rốt cuộc tính cách và yêu thích của mỗi người không giống nhau, chỉ cần bản chất là hài tử tốt thì Ngu Sở rất vui nhìn thấy sự bất đồng của các đồ đệ.Đến nỗi hậu quả của sự nóng nảy kiêu ngạo mang đến thì cũng cần chính mình thừa nhận.Thẩm Hoài An suy xét đã lâu, rốt cuộc có một buổi tối linh quang hiện ra, Lục Ngôn Khanh ở sương phòng đối diện đang say giấc lại bị y hưng phấn đánh thức.“Huynh xem, có vẻ đệ nắm giữ được một chút rồi!”Lục Ngôn Khanh thích yên tĩnh, hơn nửa đêm bị giọng nói ồn ào của Thẩm Hoài An làm huyệt thái dương ong ong vang, hắn không biết phải làm sao bèn ngồi dậy nhìn về phía Thẩm Hoài An.Thẩm Hoài An ngồi xổm trên giường, đôi mắt của y lấp lánh rực rỡ vì hưng phấn.
Y trịnh trọng vươn tay, sau đó búng tay một cái.Một sợi khói nhẹ từ đầu ngón tay Thẩm Hoài An xuất hiện chậm rãi bay lên.Lục Ngôn Khanh còn đang ngây ra thì Thẩm Hoài An đã hưng phấn nói, “Thế nào?”Khóe miệng Lục Ngôn Khanh giật giật, yết hầu lên xuống, miễn cưỡng mở miệng, “Không tồi.”Thẩm Hoài An liên tục búng tay hai lần, làm cho sương khói lượn lờ trong sương phòng mới chưa đã thèm kết thúc công việc.Ngày hôm sau, y lại khoe hành động vĩ đại làm ngón tay bốc khói cho Tiểu Cốc và Ngu Sở xem, được mọi người nhất trí khen ngợi, Thẩm Hoài An cảm thấy mình đã làm được rồi.Lúc này thiếu niên rảnh rỗi không có việc gì làm nên tự mình ngồi ở bậc thang chơi nghịch khói, sương khói lượn lờ bên người, người biết y đang tu tiên không nói, không biết còn tưởng Thẩm Hoài An đang hút thuốc phiện.Ngu Sở vừa ra khỏi đại điện liền thấy cảnh Thẩm Hoài An đang ô nhiễm không khí, gân xanh của nàng không khỏi nhảy lên.“Hoài An.”Thẩm Hoài An đang tự mình chơi vui vẻ thì nghe thấy Ngu Sở gọi mình, y xoay người cười nói, “Sư tôn, có chuyện gì vậy ạ?”“Con đi cùng sư huynh của con mang ít rau dưa trái cây phân phát một ít cho bá tánh Vân Thành đi.” Ngu Sở nói, “Lúc trước khi ăn tết mọi người tặng đồ nhiều như vậy tốt xấu gì cũng nên có chút lễ đáp lại.”Thẩm Hoài An đứng dậy đi tìm Lục Ngôn Khanh.Tuy rằng môn phái chiếm cứ vô số đỉnh núi, ngay cả Chủ Phong cũng rất lớn.
Nhưng từ khi Thẩm Hoài An tiến vào Luyện Khí kỳ liền học được dùng linh lực tìm người, y cảm thụ hô hấp tim đập trong Chủ Phong liền dễ dàng tìm được Lục Ngôn Khanh ở trong phòng bếp.Đến khi thân ảnh của y biến mất, Ngu Sở thừa dịp không ai chú ý, nàng dùng thuật pháp triệu hồi một trận gió thổi tan đi làn khói sương Thẩm Hoài An tạo thành, lúc này nàng mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.///Truyện này chỉ được đăng trên web ‘-com’.
Editor là Thiên Châu Vũ Nhiên, truyện đăng ở bất kỳ đâu cũng đều là ăn cắp.
Mọi người muốn cùng cmt chia sẻ về nhân vật và cốt truyện với editor thì hãy vào đúng web nhé! Thân!///Thẩm Hoài An tiến vào bếp nhìn thấy Lục Ngôn Khanh đang vội vàng muối dưa và muối thịt để chuẩn bị làm cơm tối.“Đệ chờ huynh một lát, huynh xong ngay đây.” Lục Ngôn Khanh bận rộn nói.Thầy trò bốn người đều rất ham ăn, hiện tại Ngu Sở và Lục Ngôn Khanh không cần ăn cơm nhưng hai người họ và hai tiểu gia hỏa còn lại vẫn một bữa không bỏ, không chỉ ăn linh thịt linh quả, thịt kho tàu cũng không bỏ qua.Nhìn hắn vội vàng như vậy, Thẩm Hoài An cũng không giúp được cái gì, y nghĩ nghĩ thì bỗng nhiên có chủ ý.“Huynh vội việc của huynh đi, để đệ đưa đồ ăn cho.”Nghe vậy Lục Ngôn Khanh đứng thẳng nhìn sang Thẩm Hoài An hơi do dự.“Mình đệ đi sao? Có thể không?” Lục Ngôn Khanh không quá yên tâm, “Đệ cứ chờ ta đi cùng đi.”“Đệ không phải hài tử mười tuổi, một tháng nữa đệ được mười lăm tuổi rồi.” Thẩm Hoài An bất đắc dĩ nói, “Lúc ở nhà gia phụ gia mẫu còn chưa lo lắng đệ như vậy đâu, hiện giờ đệ tu tiên cũng không thể càng ngày càng thụt lùi chứ.”Lục Ngôn Khanh biết Thẩm Hoài An nói đúng.Lúc hắn mười lăm tuổi đã sớm