Thẩm Hoài An nghi ngờ đánh giá mũi ưng.“Lời nói của loại người chỉ biết khinh nam bá nữ như ngươi căn bản không đáng tin chút nào.” Thẩm Hoài An nhíu mày nói, “Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng các ngươi sẽ thật sự nghe lời rời đi sao?”“Tiểu đạo hữu, đây là các hạ không đúng rồi --- sao các hạ cảm thấy bản thân nhất định sẽ thắng chứ?” Mũi ưng cười nhạo, “Các hạ mới tu tiên được bao lâu? Cùng lắm chỉ được mấy tháng mà thôi.
Nếu thật sự thắng được chúng tại hạ thì đúng thật là chúng tại hạ đúng không có mặt mũi nào lăn lộn ở đây nữa?”“Không sai, nếu ngươi có can đảm dám tỷ thí cùng chúng ta thì chúng ta sẽ lau mắt mà nhìn.” Mấy tên đệ tử khác của Thiên Cẩu các đứng cạnh mũi ưng cũng cười vui nói, “Tiểu gia hỏa này, ngươi giám không? Đến lúc đó đừng có khóc lóc trở về môn phái đấy.”Thẩm Hoài An cho rằng mấy tên đệ tử Thiên Cẩu Các đưa ra lời mời tỷ thí với một người mới tu luyện mấy tháng như y cũng có thể lý giải được.
Bọn chúng vẫn luôn thích bắt nạt người nhỏ yếu, nghĩ rằng y không có bản lĩnh gì mới giám mở miệng khiêu khích.Thẩm Hoài An đúng là Luyện Khí sơ kỳ thật nhưng mấy người đối diện y chỉ có tu vi Luyện Khí trung hậu kỳ mà thôi.
Đối mặt với mấy tên gia hỏa không học vấn không nghề nghiệp này Thẩm Hoài An không cảm thấy mình sẽ thua.Bọn chúng đúng là lưu manh du côn phiên bản Tu Chân, ỷ vào thân phận người tu tiên đi bắt nạt bá tánh Vân Thành nhưng không ai quản được.
Nếu thật sự y có thể đuổi bọn chúng ra Vân Thành thì có thể xem là biện pháp để giải quyết.Thẩm Hoài An nhìn sang bốn kẻ này lạnh lùng nói, “Sao ta biết được các ngươi nói thật hay giả?”“Tiểu huynh đệ, hiện giờ cùng lắm ngươi cũng chỉ mười bốn mười lăm tuổi, chúng ta lớn hơn ngươi mười tuổi có thừa, khinh thường lừa ngươi.” Tên đệ tử đứng canh mũi ưng nói, “Nhưng nói rồi, nếu ngươi thua thì không bao giờ được xuất hiện ở Vân Thành nữa!.”“Tốt xấu gì chúng tại hạ cũng là người tu tiên, gạt bỏ danh dự và đạo nghĩa ra đánh một trận với các hạ.” Mũi ưng nhìn chằm chằm vào Thẩm Hoài An nói, “Dù sao chúng tại hạ cũng là kiếm tu, vẫn chú trong kiếm đạo.
Nhưng có can đảm tỷ thí hay không là do ngươi.”Thẩm Hoài An mấp máy môi, y do dự một lát mới đồng ý, “Được, vậy nhanh bắt đầu đi, ta không kịp giờ mất.”Mũi ưng đứng đằng trước chắp tay ra sau, đang muốn chỉ đạo mấy người ở sau thì bên người gã có một tên đệ tử Thiên Cẩu Các hơi thiếu kiên nhẫn trực tiếp vọt tới, quấy rầy mũi ưng an bài.“Đỡ ta một chiêu!” Gã này hô to.Vừa rồi tên này thấy mũi ưng bị đánh nhưng vẫn không thèm để Thẩm Hoài An vào mắt, hiện giờ chỉ muốn nhanh chóng đánh bại Thẩm Hoài An để chứng minh năng lực của mình.Gã đệ tử này rút ra trường kiếm đánh về phía Thẩm Hoài An, động tác của gã tràn đầy tự tin, giống như không chờ nổi muốn khuất phục Thẩm Hoài An vậy.Thẩm Hoài An đã đến Luyện Khí kỳ, cùng vạch xuất phát với mấy tên đệ tử đó.Không có khoảng cách của người tu tiên và phàm nhân, kiếm thuật của các đệ tử Thiên Cẩu Các trong mắt y đúng là múa rìu qua mắt thợ, không biết tự lượng sức mình, Thẩm Hoài An liếc mắt xem một cái đã bắt được mười mấy sơ hở của đối phương.Thậm chí y còn khinh thường đi công kích những chỗ sơ hở đó mà lựa chọn phương thức trực tiếp nhất, chính diện chặn kiếm của đối phương.Đang ---!Trong hẻm nhỏ truyền ra tiếng vang thanh va chạm thanh thúy của đao kiếm.Đánh giáp lá cà trong nháy mắt, gã đệ tử Thiên Cẩu Các đó cảm thấy bản thân như đang đánh lên bức tường sắt cứng rắn, tay nắm chuôi kiếm bị chấn đến tê dại, thế nhưng trường kiếm rơi ra khỏi lòng bàn tay như vậy.Gã sững sờ tại chỗ, ngón tay vẫn bị chấn động không khống chế được.Gã không thể tin nổi nhìn về phía thiếu niên ít nhất còn ít tuổi hơn gã cả một giáp, Thẩm Hoài An vẫn cầm kiếm đứng tại chỗ, hai chân một bước cũng chưa động.Biểu tình của Thẩm Hoài An thờ ơ lạnh nhạt, giống như một chiêu liền đánh bay kiếm của tiền bối tu tiên là việc nhỏ không coi vào đâu vậy.Trong khoảnh khắc đó gã liền hiểu được mình không phải là đối thủ của Thẩm Hoài An, nhưng khi nghe thấy tiếng cười nhạo truyền từ phía sau của bọn sư huynh đệ, thể diện bị mất không nhịn được thẹn quá hóa giận rút chủy thủy vọt tới.Thẩm Hoài An bình tĩnh dùng mấy chiêu thức đơn giản như né tránh, nâng khuỷu tay đánh rơi chủy thủ của đối phương.
Thân ảnh của y như cơn gió, trước khi đối phương phản ứng lại thì Thẩm Hoài An đã cong người về trước, một kiếm như nước chảy mây trôi chỉ thẳng vào yết hầu của gã đệ tử Thiên Cẩu Các này.Kiếm phong đánh tới làm lay động sợi tóc.
Lưỡi dao lóe lên ánh sáng lạnh, chiếu vào đồng tử đang co chặt của gã ta.Yết hầu gã lên xuống mấy lần, không biết từ khi nào cảm thấy sự uy hiếp của tử vong chỉ kém một ngón tay.
Đến khi tỉnh táo lại, chân gã mềm xuống lui về phía sau, cả đồng bọn cười nhạo cũng không nghe vào.“Cho ngươi khoe khang bản thân, lúc này lật thuyền trong mương đi.” Một tên đồng bạn cười hì hì chế nhạo.Gã thẹn quá thành giận trừng mắt về đám đệ tử còn lại.Thẩm Hoài An nhìn chăm chú vào bọn chúng, buông tay rồi mở miệng hỏi, “Đây là tính các ngươi thua rồi?”Đệ tử Thiên Cẩu Các bốn mắt nhìn nhau, truyền tới ánh mắt không có ý tốt.“Tính tính, tính là ngươi thắng.” Mũi ưng cười nói.Lúc hắn nói chuyện, Thẩm Hoài An cảm nhận được hai tên đệ tử khác chậm rãi dịch bước, chặn lại lối thoát, vây lấy Thẩm Hoài An.Thẩm Hoài An nhìn trái nhìn phải lạnh lùng nói, “Như thế nào, chơi không nổi muốn lên cùng nhau sao?”Hai người trước mặt y nở nụ cười xấu xa rồi đồng loạt rút đao vọt lên.Bàn luận là so kiếm thuật, nhiều người lên cũng giống nhau, Thẩm Hoài An liên tục ứng đối công kích của hai người không chút cố sức, thậm chí còn thạo.Hai tên đệ tử Thiên Cẩu Các sau khi bị đánh lui lập tức tiến lên triền đấu, trong đó có một gã hô lớn, “Mau!”Thẩm Hoài An chưa kịp phản ứng có chuyện gì liền cảm thấy đằng sau giống như có thứ gì đánh úp lại.Y cầm kiếm chém về phía sau lại rơi vào khoảng không, trường kiếm xuyên qua đống thuốc bột màu lam, giây tiếp theo phấn màu lam dạng khói sương phủ lấy y.Ngưng thở gần như cùng thời gian nhưng vẫn chậm, y ngẩng đầu nhìn gương mặt tươi cười đầy đắc ý của mũi ưng.“Ngươi ---”Còn chưa nói dứt lời, Thẩm Hoài An đã cảm thấy yết hầu khô khốc, một câu đều khó nói ra.
Ngay sau đó tay chân y mềm nhũn vô lực.Kiếm trên tay Thẩm Hoài An cắm thẳng xuống mặt đất, y nắm chuôi kiếm nỗ lực chỗng đỡ cơ thể.
Vài giây sau cơ thể y không khống chế được nữa quỳ xuống, cuối cùng cả người cũng ngã xuống.Bốn gã đệ tử Thiên Cẩu Các đi tới, một bên nhìn Thẩm Hoài An, một bên lộ ra biểu tình đắc ý.“Cho ngươi xen vào việc của người khác, ngông cuồng đi, ngông cuồng tiếp xem nào!”Gã đệ tử vừa mới bị đánh rơi kiếm chen chân hung hăng đá vào ngực Thẩm Hoài An.Gã mới bị mất mặt, hiện tại đá người càng ác liệt hơn, một lần đá xuống là một lần khiến người ghê răng.Thẩm Hoài An cắn chặt răng, gân xanh trên trán như muốn bung ra, một tiếng cũng không kêu chống đỡ trận đòn này.Y nhìn về phía mũi ưng, giọng nói khô khốc cứng đờ vì bột phấn bật ra, “Ngươi --- ngươi lừa ta!”Mũi ưng ngồi xổm xuống, gã chơi đùa chủy thủ trong tay, không thèm để ý nói, “Chúng ta cặn bã như vậy thì đi lừa gạt là bản lĩnh thường ngày, không nghĩ tới ngươi sẽ giật mình.”Thuốc bột màu lam không biết thêm cái gì mà Thẩm Hoài An không chỉ không cảm nhận được linh lực, cơ thể bủn rủn mà yết hầu khí quản còn hô hấp khó khăn như bị bít kín.Ngực Thẩm Hoài An phập phồng đầy dồn dập, y cắn răng nói, “Ngươi nói --- ngươi nói kiếm đạo ---”Y gắng sức để nói chuyện nhưng những lời sau đó cố gắng thế nào cũng không bật ra được.Mấy gã đệ tử Thiên Cẩu Các đều sửng sốt, ngay sau đó bọn chúng cười ha hả.“Ở trên đời thế mà có người tin tưởng mấy câu rắm chó này, đúng là hài tử.” Mũi ưng vươn tay, gã vỗ vỗ mặt Thẩm Hoài An khẽ cười châm chọc, “nương và sư phụ của ngươi không nói với ngươi là không được dễ dàng tin tưởng người xa lạ nói sao?”Dược hiệu phát huy tác dụng, Thẩm Hoài An hít thở rất khó khăn, gần như tắt thở đến nơi càng miễn bàn đến nói chuyện.
Sắc mặt của y bị nghẹn đỏ bừng, hốc mắt cũng đỏ theo, y gắt gao trừng mũi ưng.Mũi ưng giống như không phát hiện, gã đứng lên vỗ vỗ quần áo.“--- Cũng được, hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi một khóa để ngươi biết rõ rằng xen vào việc của người khác phải gánh chịu hậu quả gì.” Khóe miệng tươi cười của mũi ưng dần biến mất, hắn lạnh lùng hô, “Động thủ!”Mấy tên đệ tử Thiên Cẩu Các chờ đợi lúc này đã lâu không chờ nổi gấp gáp xông lên tay đấm chân đá với Thẩm Hoài An.“Cho ngươi xen vào việc của người khác, ngươi có lòng tốt, vì một tên khất cái mà giám cưỡi lên đầu lên cổ ta! Thích ngông cuồng à, cho ngươi ngông cuồng!”“Cho ngươi nếm thử sự lợi hại của Thiên Cẩu Các chúng ta!”Những tên này đánh người còn không tính, một hai phải lẩm bẩm chửi, mỗi một quyền mỗi một chân hạ xuống đều gằn giọng mắng.Đánh được nửa này thì một tên trong đó dừng lại nhìn sang mũi ưng, “Sư huynh, hình như bên ngoài bị mấy hộ gia đình Vân Thành chặn lại.”“Chặn thì sao, bọn chúng không giám lại đây đâu, ngươi còn sợ mấy kẻ phàm nhân hả?’ Mũi ưng không thèm để ý nói.Gã bôi máu dính trên nắm tay lên quần áo, như là đánh người thành nghiện, mũi ưng phất tay đẩy các đệ tử khác ra, một tên túm chặt cổ áo của Thẩm Hoài An nhấc lên đánh một quyền vào mặt.Đánh đi đánh lại, ở trước mắt gã, bóng dáng Ân Quảng Ly cao cao tai thượng không ai bì nổi năm đó dần dần dung hợp với thiếu niên anh tài dưới tay gã, giống như gã đánh lên Ân Quảng Ly thật vậy.Ba tên đệ tử vốn đang hứng thú bừng bừng cũng nhận thấy đươc có chỗ nào không đúng, bọn chúng nhìn nhau, lại nhìn thấy bộ dáng mũi ưng càng ngày càng điên cuồng làm bọ chúng sợ hãi lên.Cứ việc Thẩm Hoài An