Gần lúc đi, Lục Tiểu Thất bảo Ngu Sở đi trước, cậu bé muốn ngồi một mình trong chốc lát rồi mới đi tìm nàng.Ngu Sở không có ý kiến.
Đây là nhân chi thường tình, ông nội cậu bé qua đời, hiện tại phải rời khỏi nơi đã lớn lên, muốn tự mình cáo biệt là chuyện bình thường.Nàng trở về Thanh Thành, ở trên phố xá náo nhiệt tiện đường mua một vài thứ xong mới trở về khách sạn Duyệt Lai.
Ngu Sở tìm tiểu nhị khách sạn, nói cho tiểu nhị biết nếu có một đứa bé ăn mày khoảng trên dưới mười tuổi tới tìm người thì làm cho cậu ta lên tìm nàng.Tiểu nhị gật đầu, khi hắn ta nghe được Ngu Sở muốn mang thằng nhóc ăn mày đi thì trên mặt lập tức lộ ra vẻ hâm mộ.Đối với thế giới sùng bái người tu tiên này mà nói, có thể được người tu tiên mang đi không khác gì được nhảy lên một cái giai cấp.
Từ đây ăn mặc không cần phải lo, được sống một hoàn cảnh hoàn toàn khác.Tâm tình của tiểu nhị tạm thời không đề cập tới.
Sau khi Ngu Sở trở lại phòng liền mở ra không gian, trong đống đồ và bí tịch hệ thống tặng nàng chọn lựa công pháp có khả năng phù hợp với Lục Tiểu Thất.Rất nhanh nàng phát hiện ra, tuy rằng các bí tịch đó rất tốt nhưng hình thức cổ xưa, cho học đồ bình thường luyện còn chưa tính, tư chất tốt như Lục Tiểu Thất học cái này có vẻ làm hỏng cậu bé.Bởi vì cậu bé có hai loại thuộc tính linh căn mộc thủy, cho nên rất khó gặp được công pháp hoàn toàn xứng đôi với cậu ta.Đối với những người tu chân khác cũng đều như vậy, mỗi người sở hữu hai loại linh căn thì tình huống của bản thân đều có sự khác biệt, sẽ không giống nhau hoàn toàn, dẫn tới việc không thể áp dụng bí tịch căn bản tu luyện Song Linh căn này cho tất cả những người tu tiên sở hữu Song linh căn khác.Vừa mới bắt đầu đặt nền móng, đa thuộc tính của người tu tiên có thể cùng với những người khác tham khảo một chút, về sao phát triển ra sao còn phụ thuộc vào năng lực dạy dỗ của sư tôn.Ngu Sở là người làm việc luôn luôn phải làm được tốt nhất, nàng có thể mày mò tự tạo ra công pháp bí tịch thích hợp với bản thân thì tự nhiên cũng có thể giúp Lục Tiểu Thất tìm ra con đường tu luyện thích hợp.Nàng chính là mạnh miệng mềm lòng, lúc mới đầu còn nói với Lục Tiểu Thất là chỉ thu lưu cậu ta thôi, thế mà hiện giờ đã bắt đầu vì cậu bé mà cân nhắc đến việc làm thế nào để tạo ra bộ công pháp thích hợp cho cậu ta.Ngu Sở lấy bí tịch mà hệ thống cung cấp làm đối chiếu tham khảo, trong lòng không ngừng tự hỏi biên soạn ra sao.
Không biết qua bao lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa khe khẽ.“Mời vào.” Ngu Sở nói.Cửa nhẹ nhàng mở ra, Luc Tiểu Thất đi vào phòng.
Ngu Sở ngẩng đầu, nàng lập tức ngẩn ra.Mấy ngày nay trên người cậu nhóc ăn mày vẫn luôn lấm bẩn thế mà giờ không biết tắm gội ở đâu, ngoại trừ quần áo mặc ngoài thì dường như không nhận ra được cậu bé.Vốn dĩ mặt cậu bé bẩn như con mèo hoa nhỏ nên ký ức sâu nhất của Ngu Sở là đôi mắt to trong suốt thuần túy, còn diện mạo của cậu bé căn bản không có ấn tượng.Hiện giờ rửa mặt sạch sẽ, Ngu sở mới bừng tỉnh phát hiện ra làn da cậu bé không chỉ trắng nõn mà ngũ quan của cậu ta còn đẹp hơn, mặt mày tinh xảo, còn nhỏ mà đã có thể nhìn ra dáng vẻ thanh tuyển tuấn nhã.Chẳng qua dáng người Lục Tiểu Thất gầy yếu, má cũng không có mấy lạng thịt.
Tóc của cậu bé còn ướt, hơi mím môi, giống động vật nhỏ bị vứt bỏ mà có chút sợ hãi đứng im ở cửa.Ngu Sở vươn tay ý bảo cậu bé lại gần, Lục Tiểu Thất theo thói quen cúi đầu, chậm rãi bước đến trước mặt nàng.“Ngươi đã tắm rồi?” nàng hỏi.Cậu bé nhẹ nhàng gật đầu, nhỏ giọng nói, “Ở trong sông tắm.”Trước đây ông nội bệnh nặng, mỗi ngày Lục Tiểu Thất lê thân mình gầy yếu mà chiếu cố ông nội đã quá sức rồi, tự nhiên không hơi đâu để ý bản thân.
Hiện giờ muốn cùng đi với Ngu Sở, cậu bé nghĩ không thể gần nàng với thân thể bẩn thỉu đó được, cho nên trước khi đi đã xuống sông tắm rửa sạch sẽ.Ngu Sở nắm lấy đầu ngón tay cậu bé, cảm giác ngón tay cậu bé lạnh toát.“Lần sau đừng tắm ở sông.” Chân mày nàng nhíu lại, “Nước lạnh, hại thân.”Lục Tiểu Thất hơi mím môi, lại nhẹ nhàng ừ một tiếng, vành mắt hơi hồng.
Cậu bé ít được nhận sự thiện tâm của người khác ngoài ông nội và hai mẹ con bà lão ăn mày, trên đường người bán hàng hay thậm chí là người nghèo bình thường đều có thể quát cậu bé như xua đuổi một con chó.Nhưng Ngu Sở không chỉ tha thứ chuyện cậu bé ăn cắp, lại còn giải vây cho cậu bé, giúp cậu bé chiếu cố ông nội, thế nhưng hiện giờ còn quan tâm cậu bé có thể bị đông lạnh hay không…… Ngay khoảng khắc đó, cậu bé cảm nhận được sự dịu dàng tinh tế của một người mẹ.Sự ấm áp này làm cậu bé không nhịn được mà rung động.Mà bên này, Ngu Sở đem chồng quần áo trên bàn đẩy về phía cậu bé.“Đây là đồ mà ta mới đi cửa hàng quần áo mua, có lẽ không được vừa, ngươi thử trước xem sao.” Ngu Sở nói, “Thay bộ này mặc tạm một chút rồi đưa ngươi đi đo kích cỡ sau.”Lục Tiểu Thất nhận lấy quần áo, cậu bé nhìn quanh phòng, đưa mắt về phía nơi Ngu sở đang ngồi, nhỏ giọng hỏi, “Tiên…… Tiên cô, tôi thay đồ ở đâu?”Ngu Sở khẽ nâng cằm, “Chỗ đó không phải có bình phong hay sao?”Cậu bé cầm quần áo, vẫn không chịu di chuyển, đôi tai biến thành màu đỏ.
Cậu bé tắm rửa sạch sẽ nhìn trắng nõn nà, vì thẹn thùng mà đỏ lên nhìn quá rõ ràng.
Ngu Sở không biết nghĩ thế nào liền nở nụ cười.“Ta ra ngoài, ngươi đổi đi.” Ngu Sở đi ra khỏi phòng, nàng đóng cửa lại.Lục Tiểu Thất như sợ nàng đợi lâu cho nên động tác thay quần áo rất nhanh, một lúc sau đã mở cửa.“…… Đổi rồi ạ.” Lục Tiểu Thất nhỏ giọng nói.Ngu Sở quay đầu thì thấy cậu bé đứng ở cạnh cửa đang mặc bộ trường bào màu xanh lá đậm eo thắt đai lưng.
Trừ việc tóc ngắn giống trẻ con ở hiện đại thì khi thay xong bộ quần áo nhìn không ra xuất thân của cậu bé là ăn mày, thoạt nhìn đều cho rằng đó là tiểu thiếu gia nhà ai.Vấn đề duy nhất của cậu bé chính là hơi gầy yếu, 12 tuổi mà mặc quần áo dành cho 10 tuổi vẫn còn thấy hơi rộng.Lục Tiểu Thất thấy thấp thỏm, không biết quần áo mình mặc vào nhìn thế nào, có thấy kỳ lạ hay không liền phát hiện Ngu Sở nở nụ cười.Khi nàng không có biểu tình gì thì có vẻ hơi lạnh lùng, nhưng chỉ cần nhẹ nhàng hé lộ ra ý cười liền phảng phất như băng tuyết đang tan chảy.Lục Tiểu Thất giật mình, Ngu Sở liền duỗi tay nhẹ nhàng nhéo má cậu bé.“Rất hợp với ngươi.” Nàng nói, “Mỗi tội quá gầy, về sau cần bồi bổ nhiều.”Lập tức lỗ tai Lục Tiểu Thất lại đỏ.
Khi hai người xuống lầu, tiểu nhị của khách sạn còn không nhận ra vừa rồi tiểu công tử rời đi cùng Ngu Sở là ăn mày.Thế giới cổ đại được hư cấu cũng có chỗ tốt, các ngành sản xuất khác nhau phát triển đã không còn bị thời đại chính thống trói buộc, đều trăm hoa đua nở.
Ví dụ Ngu Sở muốn mua quần áo cho cậu bé là có ba lựa chọn như tiệm may, tiệm vải, cửa hàng trang phục.Tiệm vải chuyên bán vải dệt, mà tiệm bán trang phục cùng tiệm may có dự trữ nhiều vải dệt cùng quần áo đã được tuyển chọn.
Ngu Sở đưa Lục Tiểu Thất đến cửa hàng trang phục, muốn xem xem có quần áo nào phù hợp với cậu bé để mặc luôn không.Tiểu nhị ở tiệm trang phục nhìn thấy khí phái của người tu tiên là Ngu Sở cùng ‘thiếu gia nhà giàu’ Lục Tiểu Thất lập tức chào đón nhiệt tình.
Để tiểu nhị chọn ra mấy bộ quần áo có màu sắc và họa tiết thủ công bất đồng.Quần áo Ngu Sở đang mặc trên người mua ở tiệm may nhỏ rõ ràng là không tốt như ở đây.
Vốn dĩ cửa hành không cho mặc thử, nhưng tiểu nhị cửa hàng rất tinh mắt, cảm thấy Ngu Sở là khách hàng lớn liền nhiệt tình mời Lục Tiểu Thất thử quần áo, cố ý hầu hạ cậu bé khiến cậu ta hoảng sợ.Lục Tiểu Thất đổi một bộ trường bào màu đen có hoa văn chìm, có thể vì vải được dệt tinh xảo cao cấp một chút nên khi cậu bé mặc lên người càng giống như công tử nhà giàu.“Tiểu công tử thật anh tuấn, mặc cái gì nhìn cũng đẹp.” Tiểu nhị cười nói, “Công tử có khí chất bất phàm, bộ quần áo này mà để đứa nhỏ nhà tôi mặc như thế nào cũng không thể đẹp nổi.”Ngu Sở càng xem tâm trạng càng tốt.
Giống như nàng mới nếm thử lạc thú nuôi trẻ, còn chưa rời đi Thanh Thành mà nàng đã có cảm giác muốn mua toàn bộ đồ trong cửa hàng, nhìn Lục Tiểu Thất mỗi ngày thay một bộ.Dù cho Lục Tiểu Thất bị cái nghèo tra tấn