Lục Ngôn Khanh là một cậu bé tốt, đôi khi lại quá ngoan, ngoan đến mức người vốn lạnh nhạt như Ngu Sở đều không nhịn được mà đau lòng.Hai người khởi hành về phía nam để đi đến khế đất linh sơn.
Dọc theo đường đi, xác thực Lục Ngôn Khanh chiếu cố được nàng y như lời cậu bé đã nói.Cậu bé rất mẫn cảm và tinh tế, mấy ngày nay đi đường ngựa xe mệt nhọc vẫn có thể hiểu được thói quen yêu thích của Ngu Sở.Ví dụ như Ngu Sở hay uống trà Long Tĩnh, thích ăn đồ ngọt, quen ở nhà hướng nam.
Lại ví dụ như, dọc theo đường đi nàng đều đối với người ngoài nho nhã lễ độ, nhưng thực tế cho thấy bởi vì nhiều năm diễn kịch quá nhiều nên qua thái độ có thể biết được nàng phiền chán giao tiếp…… Tất cả chuyện này Lục Ngôn Khanh đều nắm rõ.Đến giờ phút này, tất cả việc vặt vãnh Lục Ngôn Khanh đều xử lý được hết.
Những thứ Ngu Sở thích cậu ta sẽ trước tiên làm tốt, nàng chán ghét giao tiếp, cậu ta liền bắt đầu chủ động giao tiếp chuyện trò với những người trưởng thành, thậm chí còn không quên chuẩn bị mã phu, xử lý từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.Dù ngồi xuống ở bất cứ đâu, trong tầm tay của Ngu Sở luôn có tách trà ngon cậu bé rót.Kỳ thật Ngu Sở cũng không kỳ vọng cậu bé chu đáo như vậy nhưng nàng không thể ngăn lại.
Nàng biết cậu bé vội vàng muốn báo đáp nàng, chứng minh mình có giá trị.
Cũng chỉ có cho cậu bé làm những việc cậu ta muốn mới có thể giảm bớt sự bất an trong lòng Lục Ngôn Khanh .Dù có thay đổi bộ trường bào mềm mại vừa người, người trưởng thành gặp gỡ trên đường cũng đều khách khí mà gọi cậu bé là thiếu gia công tử và lễ phép với cậu ta như với người trưởng thành thì Lục Ngôn Khanh cũng không thể lập tức quên đi quá khứ của chính mình.Thời thơ ấu mấy năm nay sống cuộc sống ăn mày màn trời chiếu đất không có tôn nghiêm đã tra tấn cậu bé xuất thân từ phú thương này, khoảng trống trong lòng cậu bé vẫn cần thời gian để lấp đầy.Vì thế trong khi đang đi đường, Ngu Sở bắt đầu dạy cậu bé đọc sách viết chữ.Lục Ngôn Khanh vừa thông minh lại chịu khó, Ngu Sở chỉ cần đọc một lần là cậu bé có thể nhớ kỹ.
Chỉ là viết chữ hơi kém, cần luyện thêm.Cứ đi đi dừng dừng như vậy, hai người tiến về phía nam tính ra cũng được khoảng một tháng, rốt cuộc cũng đi tới Vân Thành, là thành phụ cận với khế đất Huyền Cổ Linh Sơn.Tuy Vân Thành cũng to lớn nhưng vì lưng dựa vào núi, không có con đường nhất định nào cần đi qua như Thanh Thành phồn hoa, có khuynh hướng tự lực cánh sinh nên trên quang cảnh đường phố nhìn cũng mộc mạc hơn rất nhiều.Ngu Sở trả tiền cho mã phu đến từ Thanh Thành xong liền mang Lục Ngôn Khanh vào Vân Thành.Vị trí Vân Thành hơi hẻo lánh, núi vây quanh ba mặt, chính vì nguyên nhân này mà nó thành nơi người tu tiên thường xuyên đến.Ngu Sở cùng Lục Ngôn Khanh đang đi trên đường phố lớn thì phát hiện trên đường có không ít đệ tử từ các môn phái mặc quần áo không giống nhau mua sắm nhu yếu phẩm ở đây, người dân Vân Thành dường như cũng nhìn quen cảnh tượng như vậy.“Sư tôn, bọn họ đến từ môn phái nào vậy ạ?” Lục Ngôn Khanh theo sát Ngu Sở mà nhỏ giọng hỏi.Ngày thường Lục Ngôn Khanh làm việc quá chu đáo trầm ổn, cũng chỉ có sự việc mới mẻ khiến cậu bé tò mò mới có thể làm người ta nhớ tới cậu bé chỉ mới mười hai tuổi.Ngu Sở nhìn lướt qua rồi nói, “Phía trước chúng ta có ba người mặc bộ trang phục luyện công màu đen là đệ tử của Thiên Sát Môn, mặc quần áo trắng và tím bên phải là Bồ Tháp Các, Mua lương thực bên kia chính là người của Bàn Nhược môn.”“Làm sao sư tôn biết được?” Lục Ngôn Khanh kinh ngạc nói, “Phụ cận nơi này có rất nhiều môn phái sao?”“Mấy môn phái này đều ở phía nam nhưng rơi rụng ở các nơi, nếu con chạy xe ngựa thì nơi gần nhất cũng muốn đi mất nửa tháng.
Vân Thành là thành phụ cận lớn nhất nên sẽ có nhiều mặt hàng khác nhau, có lẽ những đệ tử này ‘ngự kiếm phi hành’ đến đây để mua đồ.”Ngu Sở lại nói, “Còn việc phân rõ bọn họ thì nhìn nhiều rồi con cũng sẽ biết.
Hiện giờ môn phái có danh vọng không nhiều lắm, đều sẽ tự nghĩ ra trang phục luyện công cùng môn huy để chương hiển thân phận của mình, môn phái nhỏ không để ý như vậy.”Ánh mắt của Lục Ngôn Khanh sáng lên, cậu bé chờ mong hỏi, “Chúng ta cũng có thể thiết kế trang phục môn phái cùng môn huy đúng không ạ?”Ngu Sở cười cười.“Môn huy của môn phái nhỏ không ai để ý đến đâu.” Nàng khẽ cười, “Còn nữa, hiện giờ chỉ có hai người chúng ta mà thôi, lấy đâu ra môn phái? Nếu con muốn thiết kế thì cần nỗ lực nhiều hơn, sớm tạo thanh danh ở Tu Chân giới này.”Lục Ngôn Khanh lập tức gật đầu, “Con nhất định sẽ nỗ lực.”Thực ra muốn nổi danh rất đơn giản, mỗi năm Tu Chân giới đều tổ chức đại tái.
Nhưng hiện tại nói những lời này là để cổ vũ Lục Ngôn Khanh thêm cố gắng.Bản thân Ngu Sở rất có tự tin, bằng năng lực của nàng cùng tư chất của Lục Ngôn Khanh thì nổi danh ở Tu Chân giới là chuyện sớm hay muộn.
Chẳng qua không phải là hiện tại.Lão tiền bối nói rất đúng, muộn thanh phát đại tài.*Muộn thanh phát đại tài: Ý muốn nói đôi khi im lặng không khoa trương là cách để bảo vệ lợi ích của bản thân trước biến cố tương lai, cứ âm thầm nỗ lực là sau này cũng sẽ có ngày công thành danh toại.Nàng muốn nhanh chóng tu luyện, ít nhất là muốn đuổi kịp tiêu chuẩn hậu kỳ của bản thân ở Tu Chân Giới khác, có thể bảo vệ được Lục Ngôn Khanh, mới có thể để cậu bé ra ngoài lộ mặt.Hai người tìm quán trà để nghỉ chân một lúc, Lục Ngôn Khanh vừa châm trà vừa hỏi, “Sư tôn, ngài nói ngọn núi đó ở nơi nào?”Nói thật Ngu Sở cũng không nắm rõ, nàng dựa theo địa chỉ khế đất so sánh với bản đồ đại lục mà tìm tới, bản đồ cổ đại không thể so với hiện đại, không chi tiết được như vậy, nàng chỉ biết Vân Thành là cổ thành cách Huyền Cổ Sơn mạch gần nhất.“Khách quan muốn đi nơi nào thì chỉ cần hỏi tiểu nhân, tiểu nhân rất quen thuộc nơi này.” Lúc này tiểu nhị bê mâm tới, đem hạt dưa đặt trên bàn.“Xin hỏi ngươi có nghe nói đến Huyền Cổ Sơn mạch không?” Ngu Sở hỏi.“Đương nhiên là biết rồi, ngài muốn đi đâu ạ?” Tiểu nhị tận tình khuyên bảo, “Cho dù hai vị là người tu tiên, tiểu nhân không quá kiến nghị hai vị đi……”Lục Ngôn Khanh hỏi, “Vì sao?”“Núi kia rất tà môn, mây mù quanh năm vờn quanh.
Bá thánh Vân Thành chúng tôi khi còn nhỏ tính bướng bỉnh đều từng chạy đến, tiến vào sương mù đó đều không nhìn thấy được gì, mơ mơ màng màng như quỷ đập tường, vừa mở mắt liền đã xuống núi rồi!”*Quỷ đập tường: Là