Đứng dưới chân núi quan sát, môn phái này giống như chỉ chiếm cứ một ngọn núi.
Chờ đến khi hai người đi đến đỉnh núi mới phát hiện ngọn núi này chỉ được xem như sảnh ngoài của môn phái.Đẩy ra đại môn ở cuối bậc thang, mặt sau lộ ra bức bình phong bằng đá màu xanh trắng, quảng trường rộng lớn hiển hiện trên cao, ở giữa để một phô đài nước bằng đá đã khô kiệt, khe hở giữa các gạch lát cũng đều mọc đầy cỏ dại, bộ dáng đã hoang phế từ lâu.Hướng vào bên trong mà đi, thông qua hành lang dài mới phát hiện ra đằng sau có một ngọn núi càng cao hơn cùng các dải bậc thang nhiều không đếm xuể.
Nhìn sang hai bên lại thấy các bậc thang của môn phái cùng hằng hà sa các đỉnh núi, thoạt nhìn cực kỳ to lớn khí phái, xét tới quy mô, đừng nói bọn họ chỉ có hai người, ngay cả một hai ngàn người ở đều không nói chơi.Ở giữa các dãy núi, có vẻ như mỗi đỉnh núi đều có kiến trúc , trong nhất thời không biết được tòa nào mới là Chủ Phong.Lục Ngôn Khanh không nhìn ra được nhưng Ngu Sở lại biết.
Trước mắt nàng là những biển báo giao thông mà chỉ có bản thân nàng mới nhìn thấy được.
Sau khi kích hoạt khế đất kia, giống như hướng dẫn viên, nó nói cho nàng biết về bản đồ môn phái này cùng sự phân chia các khu vực.Khắp Huyền Cổ Sơn mạch đều được bao phủ bởi sương trắng, nói cách khác, sở hữu toàn bộ phạm vi dãy núi trong tầm mắt đều thuộc về Ngu Sở.Còn lại Chủ Phong của môn phái ở nơi càng sâu, được vô số ngọn núi bao bọc xung quanh như chúng tinh phủng nguyệt.***Chúng tinh phủng nguyệt: Nghĩa là các vì sao vây quanh ôm, nâng mặt trăng.Dứt khoát Ngu Sở mang theo Lục Ngôn Khanh bay qua các đỉnh núi, phát hiện càng đi sâu vào bên trong các dãy núi càng nhô cao.Cuối cùng hai người nhìn thấy một tòa núi cao có mây phủ lượn lờ, đỉnh núi có một đại điện to lớn cùng với toàn bộ phương tiện kiến trúc của cả toà môn phái.Dựa theo hướng dẫn của bản đồ thì chính là nơi này.Ngu Sở dừng ở ngoài cửa lớn, buông Lục Ngôn Khanh xuống.
Cảm giác mệt mỏi vẫn còn vậy mà trong phút chốc cậu bé thấy mệt mỏi bay sạch, cậu bé bước qua ngạch cửa, hưng phấn xách vạt áo lên chạy vào trong.*Ngạch: Nghĩa là tấm hoành phi, hay bức hoành, là tấm biển treo trên cửa.Cùng lúc đó, bản đồ ở trước mắt nàng phát ra ánh sáng rồi biến mất.
Ngu Sở đi theo Lục Ngôn Khanh đang chạy tán loạn, nàng cất bước về hướng chính điện, không tránh khỏi so sánh nơi này với môn phái cũ của nguyên thân.
So với nơi đây, Thăng Dương phái quả thực không phóng khoáng, hoàn toàn không lên được mặt bàn.Huyền Cổ Phái chiếm cứ vô số ngọn núi lớn nhỏ hơn hai mươi tòa có thừa, chỉ là trên các Thứ Phong khác có phân chia không ít các hệ kiến trúc giống với kiến trúc của các môn phái lớn ở Tu Tiên Giới như Độc các, Rèn đài, Đao Kiếm kho, Thuật Pháp môn, Dược Hỏa đài, …… Mỗi loại kiến trúc đều phù hợp với sương phòng cùng yêu cầu không gian luyện công.Đây mới chỉ là Thứ Phong mà thôi.Ở Chủ Phong có chính điện lớn đặt ở giữa, hai bên được trang bị đầy đủ, từ phòng bếp bếp lò, vật dụng linh tinh ở hậu viện, cho đến phòng luyện công của đệ tử, thư phòng, Vũ Khí các, sương phòng Đông Tây để nghỉ ngơi, Thiên điện Trắc điện, …… Đầy đủ mọi thứ, quả thật có thể so với cung điện hoàng thất.Mà nơi chưởng môn nghỉ ngơi nằm ở phía sau đại điện yên tĩnh, còn có sân riêng.
Trên núi phía sau Chủ Phong có thác suối nước nóng, linh khí càng thêm nồng đậm, là để chuẩn bị chỗ ở cho trưởng môn, hơn nữa tòa kiến trúc sau núi là nơi chỉ có chưởng môn được phép ở.Ngu Sở cảm thấy Huyền Cổ Môn ở ngàn năm trước nhất định là một môn phái lớn, nơi đây chứa đến hơn 1000 người cho nên chưởng môn mới muốn ở chỗ xa như vậy để được thanh tịnh.Nhưng hôm nay nàng cùng Lục Ngôn Khanh sống nương tựa lẫn nhau, phân ra mỗi người ở một tòa núi căn bản là không cần thiết.Ngu Sở là ‘xuyên thư nhiệm vụ giả’ đã được tôi rèn thiên chuy bách luyện, đừng nói đến việc không có bóng người trên núi, dù ở chỗ có người chết nàng vẫn thích ứng rất nhanh.Chẳng qua nàng lại lo lắng Lục Ngôn Khanh có sợ hay không, địa phương lớn như vậy trừ bọn họ ra chỉ có tiếng gió thổi, tiếng chim kêu, tiếng lá cây xào xạc, một chút không khí mừng vui đều không có, nhưng thật ra lại thích hợp tu luyện.Nơi này quá lớn, Ngu Sở nhắm mắt lại hơi hơi nín thở, chân khí hướng về khắp nơi tìm kiếm, rất nhanh tìm được thân ảnh của Lục Ngôn Khanh, cậu bé ở trong bếp tìm đồ vật, có lẽ suy nghĩ xem về sau ăn gì.Đối với việc này Ngu Sở đã sớm có chuẩn bị, trong không gian của nàng chồng chất củi lửa có thể sử dụng ít nhất một tháng cùng với các loại thịt thà rau củ trái cây.Thời gian đứng yên đối với vật phẩm trong không gian cho nên đồ nàng mua dọc theo đường đi khi lấy ra rất mới mẻ, giống như vừa mới hái xuống mà thôi.Kiếp trước lúc sống ở Hoa Quốc, tính cách bị ảnh hưởng nên khi Ngu Sở phát hiện rau dưa trái cây trong không gian không bị hư thối thì mỗi lần mua rau quả tươi không cẩn thận là mua rất nhiều, đủ để hai người ăn thật lâu.Cho đến khi Lục Ngôn Khanh ra khỏi phòng bếp, đi vào chủ lộ tìm nàng liền nhìn thấy ở khu đất trống phía trước chính điện, Ngu Sở đang ngồi trên ghế đá cùng bàn đã được di chuyển về đây, nàng ngồi bên cạnh bàn giống như đang đợi cậu bé.“Sư tôn, trên đường người mua nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy đều đưa cho con, con đi nấu cơm.”Dọc theo đường đi Lục Ngôn Khanh đã có thói quen nhìn Ngu Sở mua đồ vật toàn bộ đều biến mất không thấy, đối với cậu bé mà nói, quả thật Ngu Sở chính là thần tiên, nàng có làm bất kỳ điều gì cậu bé đều sẽ không ngạc nhiên.Ngu Sở kinh ngạc một chút, “Con biết nấu cơm?”“Mấy năm trước khi ông nội còn khỏe, hai ông cháu sống cũng không đến nỗi, còn hay ra ngoài thành nhóm lửa nấu đồ ăn.” Lục Ngôn Khanh hơi ngượng ngùng kể, “Tuy con chưa vào bếp bao giờ nhưng đều là nhóm lửa nên con cảm thấy chắc không khác nhau lắm.”Tay áo dài của Ngu Sở vung lên, trên mặt đất liền xuất hiện củi gạo rau dưa nồi chén gáo bồn cùng những đồ vật linh tinh sử dụng trong phòng bếp, nang vốn muốn dọn dẹp cùng Lục Ngôn