Ta Trao Cuộc Đời Mình Cho Bạo Chúa

Chương 44


trước sau

Chương 44:

Chữ thái hậu chưa đánh đã lui. Chữ quốc cửu xem tiền như mạng, vậy mà bệ hạ còn đoạt đi một nửa đất phong của ông ta, chẳng khác nào đã lấy đi nửa cái mạng của Chữ quốc cửu:

“Sớm biết sẽ nuôi dưỡng ra một tên bạch nhãn lang như vậy, còn không bằng lúc trước đi nuôi dưỡng Nhị Lang.”

Nhị Lang trong miệng ông ta chính là Xương Vương Lý Tự.

“Câm miệng.” Chữ thái cầm chung trà trong tay quăng tới, Chữ quốc cửu tránh không kịp, bị nguyên chung trà nóng nện lên ngực, đau đến nhe răng trợn mắt.

“Nếu không phải do các ngươi tới đây nhiều lời, ai gia cần gì phải đi tranh chấp với bệ hạ.”

Chữ thái hậu đập bàn mắng to: “Cút ra ngoài, trừ khi nào ngươi bị tống giam vào trong ngục, còn không thì đừng đến đây quấy nhiễu sự thanh tịnh của ai gia.”

Chữ quốc cửu nghẹn một bụng lửa giận, dùng tính tình vặn vẹo này của thái hậu, rõ ràng là đã tha thứ cho bệ hạ, nhưng bản thân bà ta cũng không biết phải làm sao mới nối lại tình mẫu tử với ngài ấy, nghĩ cũng thật hay đi. Vị hoàng đế này tuy là cháu ngoại trai của ông ta, nhưng mà đã một lần bất trung thì trăm lần cũng không muốn quay lại bên người chủ hung ác. Chữ gia bọn họ vốn dĩ đã không còn đường quay đầu.

“Hừ! Nuôi con người khác mà còn thật sự coi là con mình sinh ra!”

Chữ quốc cửu nhỏ giọng mắng, nhưng cũng có chút đau lòng, ông ta biết rõ việc này cũng là bất đắc dĩ. Sau khi tiếp đãi một số quan viên của hộ bộ đến phủ, Chữ quốc cửu nằm vật xuống giường, từ từ khép mắt lại, dù tức giận nhưng vẫn thành thật đi lấy khế đất giao ra.

Chữ gia đi đầu làm gương, đám người Bành vương cũng đành phải trung thực giao lại đất phong.

Vị hoàng đế nhân từ của hai năm qua bỗng dưng đổi tính, thi hành biện pháp chính trị đều hết sức lăng lệ ác liệt, trực tiếp chấn nhiếp Bành vương cùng những vương tôn quý tộc khác, cả đám hoàng thân quốc thích lẫn công thần triều đình hiện tại đều ngoan ngoãn như chim cút, thành thành thật thật làm việc, cho dù có bất mãn cũng chỉ dám chửi thầm trong bụng.

Bên trong Tiết phủ.

Tiết Thành mấy hôm nay đều giống như kiến bò trên chảo nóng, cả người gầy đi một vòng, ông ta đang đi tới đi lui trước cửa sổ, lâu lâu lại nhìn vào một cây dâm bụt đang nở hoa ngoài cửa sổ. Trên cây mọc đầy hoa đỏ rực, xinh đẹp như người, làm cho cơ mặt ông ta khẽ run rẩy:

“Người đâu, tới chặt cái cây này xuống cho ta.”

Lúc Xương Vương đi vào liền nhìn thấy hai tên nô bộc đang vung búa ra sức chặt cây, vô cùng khó hiểu. Cây hoa dâm bụt này đang vô cùng tươi tốt, hoa nở đẹp đẽ rực rỡ, vì sao phải chặt đi?

Hắn ta nhịn không được mở miệng hỏi.

“Ta nhìn đến cái cây này liền nhớ đến cái nghiệt nữ kia, nên chặt sạch sẽ mới tốt.” Oán khí của Tiết Thành đối với Tiết Nghiên Tuệ đã vô cùng lớn, ngay cả một cái cây mà nàng từng thích ông ta cũng không muốn bỏ qua.

Ánh mắt Xương Vương trầm xuống, trong ngực cảm giác hơi khó chịu, có chút bực bội không nói nên lời, những ngày này cuộc sống của hắn ta trôi qua cũng không hề tốt. Bệ hạ đã hạ chỉ bãi bỏ chức quan tổng duyệt binh lính của Xương Vương, bây giờ không những bản thân không có thực quyền, ngay cả binh quyền cũng bị thu hồi. Trở lại kinh thành cũng không có chức quan nào dành cho hắn ta, chỉ có thể sống dựa vào cấp dưỡng từ hoàng thất.

Càng làm cho Xương Vương khó chịu hơn chính là, bệ hạ lại đi sủng ái Tiết quý phi, dung túng nàng muốn làm gì thì làm, hầu như mỗi ngày hắn ta đều nghe được những người xung quanh bàn tán chuyện của nàng. Những kẻ bị nàng tra tấn thì than phiền nàng, những kẻ được chỗ tốt thì khen ngợi nàng, mà ngay cả Lệ nhi trước nay không hề nhắc tới Tiết Nghiên Tuệ, bây giờ mỗi ngày nàng ta đều nguyền rủa Tiết Nghiên Tuệ. Xương Vương mỗi lần nghe bọn họ nhắc tới hoàng thượng, Tiết quý phi thì đều cảm thấy khó thở. Có một chút cảm giác như bị phản bội, mà lại không có cách nào phát tiết ra ngoài.

Xương Vương che giấu phẫn nộ trong lòng, chỉ cần bệ hạ muốn, là có thể hạ một đạo chiếu chỉ thu hồi binh quyền mà hắn ta đã bỏ ra bao công sức mới có được, dễ dàng chèn ép Tiết Thành đến mức chật vật không chịu nổi. Những năm này Xương Vương luôn xem Tiết Thành như một tòa núi lớn mà bản thân có thể dựa vào, bây giờ núi lớn nghiêng ngã, nặng nề ép xuống làm cho hắn cảm thấy vô cùng khó chịu. Thậm chí bệ hạ còn lấy vô thượng sủng ái ra đầu độc, làm cho Tiết Nghiên Tuệ thay đổi tâm tư.

Đây hết thảy đều chỉ vì hắn là hoàng đế hay sao? Xương Vương xiết chặt nắm đấm, ngôi vị hoàng đế rất nhanh sẽ thuộc về hắn ta, chỉ cần bệ hạ vừa chết, hắn ta sẽ trở thành chủ nhân của giang sơn này.

“Nhị Lang, mấy ngày nay ở chỗ của con nghe nói đang rất náo nhiệt có phải hay không?” Tiết Thành không muốn nghĩ tới cái nghiệt nữ kia nữa, nhìn Xương Vương hỏi thăm.

Xương Vương thu liễm tâm tư, trên mặt nở ra nụ cười ôn nhuận như ngọc:

“Con ở trong phủ cũng rất nhàn rỗi, ở trong mắt những người bên ngoài chính là cả ngày không có chuyện gì làm, cũng không ít lần cùng bọn họ uống rượu tâm sự, phát tiết một ít bực dọc trong người.”

Tiết Thành ngoài cười nhưng trong không cười thốt ra một câu: “Nếu là Chữ quốc cửu trút bực tức, nên ít nghe thì tốt hơn.”

Xương Vương có chút không được tự nhiên, Chữ quốc cửu có tật xấu thích vơ vét của cải, lúc hoàng thượng còn chưa tự mình chấp chính, Chữ quốc cửu thân là huynh trưởng của thái hậu, thời điểm ông ta lên đảm nhiệm tước vị quyền cao chức trọng, vì tiền tài lợi ích còn có thể làm ra sự tình mua quan bán tước. Sau khi hoàng thượng lên ngôi, có thể tự mình quản lí việc triều chính liền không nể mặt, dứt khoát bãi bỏ chức quan của ông ta. Nhờ vào mặt mũi của Chữ thái hậu mới để cho ông ta giữ lại một chức quan nhỏ, về cơ bản có thể an nhàn mà sống qua một đời.

Xương Vương cũng đã thử thăm dò qua, Chữ quốc cửu quả nhiên đối với hoàng đế có chút oán hận, chỉ cần hắn ta hơi chút nịnh nọt lôi kéo, Chữ quốc cửu liền đối với hắn ta vô cùng thoả mãn.

Lần này bệ hạ đoạt đi một nửa đất phong của Chữ gia, Chữ quốc cửu đối với bệ hạ càng là giận mà không dám nói gì. Ở trước mặt bệ hạ nuốt một bụng lửa giận, đi về phủ liền gặp được Xương Vương an ủi. Hoàng đế lạnh lùng vô tình, Chữ quốc cưủ cho rằng chỉ có Xương Vương mới là kẻ thức thời, trong lúc nửa tỉnh nửa say, ông ta luôn miệng nhận định Xương Vương mới đích thực là cháu ngoại trai

của mình, khoe khoang cháu ngoại trai mình tốt thế này, cháu ngoại trai tốt thế kia, thậm chí không hề che giấu ý định, công khai muốn đem nữ nhi nhà mình hứa gả cho Xương Vương.

Ông ta đương nhiên biết rõ Xương Vương đã thành thân với Tiết nhị tiểu thư phủ Tề quốc công, nhưng hiện tại Tiết Thành khắp nơi đều bị chèn ép, vây cánh đang dần bị chặt đứt, những môn hạ dưới trướng Tiết Thành kẻ chết người lưu vong, những thần tử phụ thuộc vào ông ta cũng ngày ngày lo sợ bất an, thế cũng không còn lớn như trước. Chữ quốc cửu mượn rượu giả điên, chẳng qua là muốn Xương Vương đưa ra một lời hứa hẹn, tương lai khi hắn ta trèo lên được đế vị thì ngôi vị hoàng hậu chưa chắc chỉ thuộc về một mình Tiết gia, còn có thể thuộc về Chữ gia của ông ta.

Tiết Thành khéo léo gõ cho Xương Vương vài câu, để cảnh tỉnh hắn ta không bị Chữ quốc cửu dẫn dắt. Hai ba câu liền xoay chuyển đề tài:

"Nhị Lang, ta thấy khí sắc của bệ hạ ngày một chuyển biến trở nên tốt hơn, trông có vẻ như tinh thần hay sức lực đều vô cùng dồi dào, con có nhận thấy được điều đó không?"

Xương Vương giống như là nghe được một tin dữ vô cùng đáng sợ, sắc mặt trắng bệch như tuyết:

"Lời này của nhạc phụ là có ý gì?"

Ánh mắt Tiết Thành trở nên hung ác nham hiểm, khiến cho biểu cảm ôn nhuận như ngọc trên mặt Xương Vương triệt để quét sạch, lộ ra bộ mặt tối tăm phiền muộn mà hắn ta đang che giấu.

Xương Vương sau khi rời khỏi Tiết phủ trở về liền thức trắng nguyên một đêm, rạng sáng ngày hôm sau, lúc sắc trời còn chưa sáng hẳn, hắn ta đột nhiên nhảy vào trong hồ nước lạnh, còn thả thêm mấy khối băng vào trong. Thời điểm các quan viên lên điện tảo triều, Xương Vương ngay lập tức ngã xuống đất ngất xỉu, các quan viên bên cạnh thấy vậy kinh hô thành tiếng. Ngự y vào điện chuẩn bệnh cho Xương Vương đưa ra kết luận hắn ta chính là bị hàn khí nhập thể, cần phải yên tĩnh nghỉ ngơi một đoạn thời gian.

Xương Vương được hạ nhân khiêng về Vương phủ tịnh dưỡng, hắn ta dùng nguyên nhân bị bệnh không thể tiếp đãi khách khứa, từ chối khách nhân và quan lại đến phủ thăm viếng. Phủ Xương Vương cũng không có một chút náo nhiệt nào, hoàn toàn giống như Tiết phủ, trước cổng và trong sân đều vô cùng trống vắng.

Tiết Thành cáo bệnh không tham dự tảo triều, Xương Vương ở trên triều đột nhiên ngã lăn ra bất tỉnh, để cho hạ nhân khiêng về phủ dưỡng bệnh. Tiết Nghiên Tuệ vừa nghe đến mấy tin này, đột nhiên có một suy nghĩ thật là khéo...trùng hợp nha, nhưng mà nàng cũng không tiếp tục nghĩ ngợi gì thêm, hiện tại còn có sự tình trọng yếu khác cần nàng đến xử lí.

Ngày giỗ của tiên đế đang gần kề, bệ hạ sắp phải trãi qua chín ngày trai giới. Mà nàng phải cùng với bệ hạ tiến vào Đế Lăng, tức là cũng phải trai giới theo.

Thực hành trai giới, chính là tắm rửa thay y phục sạch sẽ, kiêng ham muốn, không uống rượu, không ăn đồ mặn, không nghe nhạc, không thiết yến, cũng không được phép có quan hệ nam nữ.

Vì để bày tỏ lòng thành kính, bệ hạ ngoại trừ tảo triều cũng không được triệu kiến bất kỳ thần tử nào, ở bên trong Tử Thần Điện làm lễ thực hành trai giới.

Nàng thì lại ở Thừa Gia Điện.

Hoàng đế vừa trai giới tới ngày thứ ba, Hàn Đạo Huy liền đến thăm nàng với hai hàng chân mày nhíu thật chặt:

"Nương nương, bệ hạ mấy ngày hôm nay đều thực hành nghi thức trai giới, dùng thiện cũng không cho phép dùng thức ăn mặn, tất cả đều là đồ ăn thanh đạm. Bệ hạ...Nương nương cũng biết rõ đấy, ba ngày nay thỉnh thoảng bệ hạ mới chỉ gấp được vài đũa, long thể vô cùng gầy gò, kính xin nương nương qua bên đó khuyên nhủ bệ hạ vài lời."

Vị giác của bệ hạ bị suy giảm, ngày thường ăn đồ ăn khẩu vị đều vô cùng nặng, phải như vậy hắn mới có thể ăn ngon miệng. Những chuyện liên quan đến long thể của bệ hạ, tất cả đều được giấu kín như bưng. Ngay cả Ngự Thiện Giám phụ trách việc nấu nướng đồ ăn cho bệ hạ cũng hoàn toàn không hay biết chuyện này. Có một số ít người là dựa vào suy đoán mới biết được bệ hạ đang bị bệnh nặng quấn thân, nhưng người duy nhất biết rõ triệu chứng căn bệnh của bệ hạ cũng chỉ có thái y Tần Màn, Hàn Đạo Huy và Tiết Nghiên Tuệ ba người bọn họ.

Nhưng mà bệ hạ hiện tại lại không thể ăn mặn, những món như... Lẩu, thịt nướng cũng không có cách nào làm được đi.

"Nương nương chỉ cần cùng với một bệ hạ ăn một bữa cơm, có thể sẽ khuyên nhủ được bệ hạ ăn nhiều thêm một chút." Hàn Đạo Huy cười nói.

Tiết Nghiên Tuệ do dự một lát, thời điểm trước khi bệ hạ bắt đầu trai giới, ánh mắt của hắn nhìn nàng vô cùng rõ ràng, cái ánh mắt hoàn toàn nóng bỏng kia, hàm chứa ý gì nàng đương nhiên hiểu rõ. Bệ hạ đối với nàng chính là có cái suy nghĩ kia...

Bây giờ bệ hạ đang trong thời kỳ trai giới, nàng lại ở trước mặt của hắn lượn qua lượn lại, nếu lỡ khơi dậy cái gì thì có phải không được tốt hay không?

Nếu như lúc trước bệ hạ có thể nhịn được, vậy hiện tại nhịn thêm một chút cũng không có vấn đề gì đi? Tiết Nghiên Tuệ không do dự nữa, lập tức đi Tử Thần Điện.

Bên trong thư phòng, hoàng đế mặc một thân trường bào màu xanh trúc thanh nhã, mái tóc vấn nhẹ bằng một sợi dây gấm màu trà, trên đầu cũng không mang khăn vấn tóc, chỉ cắm duy nhất một cây trâm ngọc phía trên, nổi bật dáng người cao to gầy yếu.

Tiết Nghiên Tuệ nhìn hắn, bất giác lại cảm thấy đau lòng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện