Chương 45
“Trẫm cũng đã quen rồi.”
Hắn tự biết mình thân mang bệnh tật, bệnh tình ngày càng trầm trọng, ngoại trừ thái y Tần Màn và Hàn Đạo Huy ra, hắn cũng không hề tin tưởng bất cứ người nào bên cạnh mình. Bên trong triều thần đương nhiên vẫn có những người có tài có đức, nhưng mà thần tử ngoài việc có thể trọng dụng, có thể tín nhiệm, lại không thể hoàn toàn dựa vào. Thân làm đế vương một khi để lộ bản thân có vẻ suy yếu, dựa dẫm vào thần tử, lúc đó quân không ra quân, thần không ra thần, hoàn toàn không hợp với lẽ thường.
Quan trọng nhất chính là hắn cũng không cam lòng, hắn vốn dĩ cũng đã nhận mệnh rồi, nhưng đến lúc hắn gần như sắp trút hơi thở cuối cùng thì cái thứ thần bí quỷ quái kia lại xuất hiện, cho hắn một cơ hội được sống lại. Về phần đôi mắt chưa lành hẳn, miệng lưỡi cũng chưa có vị giác trở lại, những thứ này hắn cũng đã tập mãi thành quen.
Hoàng đế nhìn về phía Tiết Quý Phi, trông thấy biểu cảm đau lòng của nàng, nhất thời có chút gượng gạo. Hắn xưa nay tính tình vô cùng kiên cường, cũng không muốn ở trước mặt người khác lộ ra vẻ yếu thế. Nhưng thứ tình cảm ấm áp hài hòa này lại nhẹ nhàng len lỏi trong ngực hắn, làm cho hắn cảm thấy rất vui vẻ. Hắn hơi mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, chỉ vào bồ đoàn bên cạnh mình:
“Tới đây ngồi.”
Thời điểm hoàng đế thực hành trai giới, vì để tỏ vẻ thành kính, ngoại trừ những chuyện đại sự liên quan đến quân tình trong nước, những việc triều chính khác hắn đều giao lại cho người khác xử lý. Khó có được những lúc nhàn rỗi như thế này, hắn bỗng dưng nhớ tới phụ hoàng, nhớ lại khoảnh khắc lúc phụ hoàng tự tay dạy hắn học đàn, liền sai người đem ngọc cầm lúc nhỏ hắn từng sử dụng qua. Phần trí nhớ đó cảm giác đã quá xa xưa, hắn cũng không còn nhớ rõ thủ khúc chính xác là như thế nào, ngón tay lướt nhẹ qua dây đàn, cố gắng hết khả năng khảy lên từng giai điệu trong ký ức, hy vọng có thể đánh thức phần trí nhớ đang ngủ say kia.
Tiết Nghiên Tuệ ngồi ở bên cạnh hắn, nhắm mắt lại, hoàn toàn tùy tâm sở dục nghe hắn gảy một khúc.
Ngón tay hoàng đế lướt nhẹ lay động dây đàn, đảo mắt liền nhìn thấy Tiết Nghiên Tuệ đang nhắm mắt, có vẻ hết sức chuyên chú lắng nghe. Những đoạn nhạc đã chìm sâu trong ký ức một lần nữa từng tí một khởi động lại, hắn nhìn nàng, đuôi mắt khẽ híp như đang cười.
Phụ hoàng trước lúc băng hà, ngón tay khô khốc gầy yếu luôn một mực chỉ vào hắn, đôi mắt mặc dù đã mất đi thần thái tươi sáng năm nào nhưng vẫn luôn nhìn về phía hắn, trong mắt như gửi gắm hy vọng lẫn tiếc nuối. Có lẽ vì ông ấy sắp phải ra đi, lưu lại duy nhất một hài tử còn chưa đủ mười tuổi đã phải một mình đối mặt với chư Vương, quần thần đông đúc, cảm thấy lo lắng không yên.
Thiên gia phụ tử, bởi vì quyền lực chí cao vô thượng, bọn họ vừa là phụ tử vừa là quân thần, lại có Cao Tổ mở đầu làm gương không được tốt lắm, dẫn đến ngôi vị hoàng đế của hoàng tộc họ Lý xưa nay tranh đấu vô cùng tàn khốc, cho dù là có cha con thì cũng có thể máu lạnh vô tình. Nhưng tình cảm phụ tử của tiên đế và hắn lại không giống vậy, tiên đế đến tuổi trung niên mới có thể có một đứa con, hắn đối với đứa con trai này luôn yêu quý như trân bảo.
Hoàng đế nhớ đến phụ hoàng của hắn, tự nhủ thầm trong lòng: “Phụ hoàng, nhi tử cuối cùng cũng đã vượt qua được giai đoạn khó khăn nhất, gặp được nàng ấy chính là chuyện may mắn nhất đời này của nhi tử, nhi tử nhất định sẽ dẫn nàng đến lễ tế tự dâng hương cho ngài.”
Năm ngày sau, lễ quan cầm sổ ghi chép xếp thành một hàng dài đi phía trước, cấm vệ quân cầm cờ lớn, đại đao uy nghiêm treo bên hông, đứng thành hai hàng quét qua đường phố, ngăn lại một con đường lớn để cho thánh thượng xuất cung, cổng thành nhanh chóng mở ra, bệ hạ sắp sửa đi làm lễ tế tự ở Đế Lăng.
Đế Lăng nằm ở ngoại thành, cách cổng thành hơn 30 dặm, nghi thức dọn đường đón thánh giá long trọng như vậy, mất tới hơn nửa ngàu mới hoàn thành.
Ở triều đại này vô cùng để ý đế nghi thức nhập thổ cũng như nghi thức chào đón thái tử ra đời, Đế Lăng được xây dựng mô phỏng theo kiểu cung điện vô cùng uy nga hùng vĩ. Phía Bắc của Đế Lăng xây dựng nên Bắc Cung, là nơi thánh giá ghé dừng chân khi đến tế tự ở Đế Lăng, cũng là nơi các bậc đế vượng thực hành nghi thức trai giới.
“Nương nương, bệ hạ cho người tới đây truyền lời lại, nhắn nương nương ngủ sớm một chút, chuẩn bị đầy đủ tinh thần tham dự lễ tế lăng ngày mai.”
Tiết Nghiên Tuệ ngồi xe ngựa hơn nửa ngày mới đến được đây, có chút mệt mỏi, sau khi tắm rửa xong liền lên giường. Nhưng mà nằm trằn trọc hồi lâu vẫn không ngủ được, tiên đế cũng đã qua đời hơn mười năm, tuy bên trong lăng mộ vẫn có thủ vệ canh gác, nhưng mà ngủ ở một cái nghĩa trang chung quy vẫn có một chút rùng mình đi.
Tiết Nghiên Tuệ cho gọi cung nữ vào trong, nàng bình thường cũng không có thói quen gọi người trông chừng cho mình ngủ, nhưng hôm nay ở chỗ này lại có chút sợ.
Có hai cung nữ bên cạnh trông nom, một đêm của Tiết Nghiên Tuệ trôi qua vẫn không được ngon nhất, nhiều lúc còn giật mình tỉnh dậy trong đêm, lúc rời giường đầu tóc quả thực có hơi bù xù.
Sau khi rửa mặt thay đồ tế lễ, lễ quan bước vào nội viện hành lễ với nàng:
“Quý phi nương nương, xin mời đi theo vi thần.”
Lễ tế lăng được tổ chức ở Thiên Điện, hoàng đế một thân lễ phục tế tự, mũ miễn hai đầu rũ xuống mười hai sợi châu, trên mũ thiêu mười hai loại hoa văn khác nhau, uy nghi hiển hách.
Bên cạnh hoàng đế là Chữ thái hậu, phía sau chính là Xương Vương. Hôm nay Xương Vương bị nhiễm phong hàn, bệnh tình liên miên không dứt, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, cứ liên tục ho khụ khụ không ngừng. Tiếng ho vang lên giữa không khí trang nghiêm của lễ tế tự vô cùng chói tai, khiến cho Chữ thái hậu không khỏi nhíu mày.
Lễ quan dẫn Tiết Nghiên Tuệ đi đến đứng sau lưng của Chữ thái hậu, sắc mặt bà ta càng có vẻ như không được vui.
“Mời bệ hạ đến dâng hương.” Giọng điệu lễ quan kéo dài như đang hát.
Trên tay hoàng đế cầm nén hương đang cháy, cắm vào bên trong lư đỉnh. Tiếp theo Chữ thái hậu, Tiết Nghiên Tuệ, Xương Vương cùng các vương hầu khác lần lượt theo thứ tự tiến lên dâng hương.
Đợi đến lúc nghi lễ kết thúc cũng đã đến giữa trưa. Thân thể đang suy yếu của Xương Vương chống đỡ không nổi, suýt chút nữa đã ngất đi.
“Thần đệ có tội.” Xương Vương sắc mặt nhợt nhạt, nghiêm túc thỉnh tội, hoàng đế liền cho người đỡ hắn ta về nghỉ ngơi.
“Thái hậu người cũng xuống dưới nghỉ ngơi đi.” Hoàng đế ra lệnh cho các tôn thất lẫn đại thần lui ra, đồng thời cũng sai người đưa Chữ thái hậu về nghỉ, chỉ giữ lại Tiết Nghiên Tuệ bên người.
Điện hiến tế vô cùng rộng lớn, ngoại trừ vô số lư đỉnh hương khói nghi ngút ở giữa, hai bên trái phải còn trưng bài những vật dụng mà khi tiên đế còn sống đã từng dùng.
Bước chân hoàng đế chậm rãi di chuyển, chỉ vào một cây cung đã đứt dây, ánh mắt trở nên xa xăm: “Trẫm nhớ có một ngày phụ hoàng ôm trẫm ngồi trên đầu gối của ông ấy để dạy bảo, trẫm lúc ấy vốn bướng bỉnh, chỉ muốn chơi ná cao su, không chịu học, vùng vẫy muốn trèo xuống dưới. Phụ hoàng cũng không tức giận, chỉ cho người mang cây cung này đến, nói rằng ông ấy trước đây vừa nhìn đã có thể lập tức kéo được cây cung này, khi nào trẫm có thể kéo được cây cung này di chuyển, thì có thể tự do làm theo ý mình mà không cần ông ấy phê chuẩn. Trẫm nghe xong lập tức toàn tâm toàn ý muốn kéo cung, nhưng mà cây cung này nặng đến bốn thạch, với sức lực của một đứa bé như trẫm làm sao kéo nổi chứ? Trẫm đã thử kéo rất nhiều lần, nhưng nó vẫn không chút nào nhúc nhích. Phụ hoàng nhìn trẫm cười ha hả, số lần bị ông ấy cười nhạo càng lúc càng nhiều. Trẫm khi đó cảm thấy vô cùng mất mặt, trong lúc giận dỗi đã dùng dao đánh lửa đốt đứt dây cung.”
(*) 4 thạch = 120 cân, 1 cân bằng khoảng nửa ký. Quy ra cân nặng của VN vào khoảng 60kg.
“Cái này... bệ hạ đúng là có một chút sáng tạo...ừm...” Tiết Nghiên Tuệ miệng thì nói như thế, trong lòng lại yên lặng lẩm bẩm, thì ra hắn khi còn nhỏ đúng là một tên nhóc nghịch ngợm nha.
“Vậy tiên đế có trách phạt gì bệ hạ hay không?”
Hoàng đế liếc nhìn nàng: “Đương nhiên là không rồi, phụ hoàng cũng giống như nàng vậy, khen trẫm còn nhỏ mà ý tưởng cũng không hề nhỏ.”
Tiết Nghiên Tuệ một bụng tích tụ: “Ừ thì cứ coi như là ta đang khen ngươi đi.”
Ở điện hiến tế dạo quanh một vòng, hoàng đế đem