Chương 46
Hoàng đế không cần cung nữ thiếp thân hầu hạ, trước giờ những cung nhân phục vụ cho hắn tất cả đều là thái giám, đối với việc tắm rửa bình thường đều là do bản thân hắn tự mình làm lấy. Bây giờ tay phải của hắn bị thương, lúc tắm rửa cần thiết phải có người ở bên cạnh hầu hạ, làm những việc như thay quần áo, kỳ lưng, lau người... những loại chuyện thân mật như thế này.
Tiết Nghiên Tuệ lập tức đặt chén ngọc xuống, gò má cảm giác được có chút nóng nhưng lại không hề nhăn nhó: “Để thần thiếp hầu hạ cho bệ hạ tắm rửa.”
Vẻ mặt của hắn ngược lại có chút kinh ngạc, mấy ngày nay hắn cũng nhìn ra một số chuyện, nàng mặc dù làm việc lớn mật, tính tình lại đanh đá, nhưng trên phương diện quan hệ nam nữ lại đặc biệt ngây thơ. Hiện tại thái y Tần Màn vẫn chưa hồi kinh, từ khi hắn bị bệnh tới nay, Tần thái y muốn hắn phải thanh tâm quả dục để nuôi dưỡng khí huyết, hiện tại tinh khí thần cũng đã thay đổi tốt hơn rồi. Dù vậy bệnh của hắn vẫn chưa khỏi hẳn, chỉ sợ là không thể tùy tâm sở dục. Hắn chỉ định trêu chọc nàng một chút, không nghĩ tới lại đẩy bản thân vào một tình thế tiến thoái lưỡng nan.
“Bệ hạ?”
Tiết Nghiên Tuệ thấy hắn hồi lâu vẫn không động đậy, có chút nghi hoặc hỏi.
Hắn đứng dậy, tin rằng bản thân trong tình huống này vẫn có thể tự chủ được đi.
Trong bồn tắm, tất cả vật dụng cần thiết đều được các thái giám an bài thỏa đáng. Vừa bước vào trong đã bị một luồng khí nóng ập vào mặt, phía trước có một cái bồn tắm cực lớn và một cái giường cũng không nhỏ hơn là bao. Nước trong bồn đã được điều chỉnh độ ấm phù hợp, trên mặt lẫn người Tiết Nghiên Tuệ nhanh chóng thấm ra một tầng mồ hôi.
Màn cửa với mạng che đã chắn hết ánh nắng mặt trời chiếu vào. Để chiếu sáng, nơi này được thắp lên một tầng nến dài, trong phòng nhất thời hiện lên ánh sáng mờ ảo như màu đỏ của quả cam chín mọng, một không gian như thế này quả thực có thể khiến cho người ta có gan làm loạn… Giống như thời gian hiện tại vốn không phải là ban ngày mà chính là ban đêm vậy.
Trước lạ sau quen, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên nàng giúp bệ hạ thay y phục. Tiết Nghiên Tuệ hết sức thuần thục thò tay ra, động tác ở đầu ngón tay linh hoạt, rất nhanh đã tháo được thắt lưng bằng gấm của hắn. Hoàng đế mặc một thân sa bào, tay áo rộng rãi, thắt lưng bằng gấm được nới lỏng, vạt áo hơi mở ra khiến cho lồng ngực rắn chắc bên trong như ẩn như hiện.
Khoảng cách của hai người hiện tại quá gần, hắn còn có thể ngửi được mùi thơm thanh khiết trên người của nàng, lòng bàn tay mềm mại như có như không chạm vào người hắn, nhất thời cảm giác khí huyết cuồn cuộn dâng lên, cánh tay phải đang duỗi thẳng đột nhiên run lên nhè nhẹ. Hắn đứng ở bên cạnh bồn tắm, cánh tay phải bên dưới khẽ run, cả cánh tay rũ thẳng hướng bồn tắm, lụa trắng quấn quanh tay nhanh chóng chạm vào mặt nước.
Ngay lập tức vết thương trên tay của hắn truyền ra cảm giác đau đớn kịch liệt như bị lửa đốt, đau đớn nhanh chóng tăng lên gấp mấy lần, hắn cũng không kịp chuẩn bị, đau đến nỗi mặt mày vô cùng khó coi.
“Bệ hạ!”
“Ngự y đâu!”
Trên mặt ngự y chảy xuống từng giọt mồ hôi to như hạt đậu: “Bệ hạ, vết thương do bọ cạp cắn không thể chạm vào nước, nếu như để bị dính nước cơn đau sẽ trở nên dữ dội hơn, đều là do vi thần sơ suất.”
Ông ta làm sao nghĩ đến ban ngày ban mặt bệ hạ lại nổi hứng đi tắm rửa đâu? Chỉ là chưa kịp nói thêm một câu cuối, suýt chút nữa đã gây ra họa lớn.
Ngự y lại một lần nữa băng bó miệng vết thương, khai một phương thuốc thanh nhiệt hạ hỏa nhằm giảm bớt đau đớn, sau đó vội vàng lui ra đi lấy thuốc về sắc.
Trở lại tẩm cung, mặc dù hoàng đế vẫn luôn cố gắng chịu đựng, hàm răng cắn chặt đến sít sao, nhưng trên mặt gân xanh lộ rõ kết hợp với khuôn mặt vô cùng tái nhợt cho thấy hắn thực sự đang rất đau.
“Bệ hạ.” Tiết Nghiên Tuệ đau lòng khẽ gọi.
“Trẫm không có việc gì đáng ngại, qua một hồi là tốt rồi.” Hoàng đế nhịn đau an ủi nàng.
Đã đau thành cái dạng này, vậy mà còn nói không có việc gì? Hắn không chịu thừa nhận bản thân đang bị đau, nàng cũng chỉ có thể giả bộ như không thấy gì.
Giọng nói của Hàn Đạo Huy bên ngoài điện vang lên: “Bệ hạ, Đại Lý Tự Khanh đã đưa đến lời khai cùng với dấu tay nhận tội của bọn họ.”
“Đem vào đây cho trẫm!”
Hoàng đế chịu đựng đau nhức kịch liệt trên cánh tay, sát tâm nổi lên khắp bốn phía, nếu như không phải có nàng kịp thời phát hiện không ổn nhào lên che chắn cho hắn, dùng sức đẩy hắn lùi về phía sau một bước thì không biết số lượng bọ cạp độc rớt trên người hắn còn có thể nhiều hơn mấy con nữa. Việc càng làm cho hắn sợ hơn chính là con bọ cạp rớt trên vai Tiết quý phi kia, thiếu chút nữa đã cắn lên vai của nàng. Đau đớn như vậy đến đến hắn còn cảm giác đau đến khó nhịn, nếu đổi lại là da thịt non mịn của nàng thì làm sao có thể chịu đựng được?
“Phòng ốc bên trong lăng mộ quanh năm đều không có khóa cửa, cho nên trong phòng lâu lâu lại xuất hiện những loài động vật nhỏ như bọ cạp, thạch sùng, nhện,... những người canh giữ ở khu này lại không có gϊếŧ hết sạch sẽ những động vật kia, tất cả bọn họ đều nhận tội.” Hàn Đạo Huy tóm tắt lại lời khai một cách ngắn gọn.
“Khương Hưng thực sự chỉ có thể tra ra những thứ này sao? Không có năng lực như vậy? Xem ra Đại Lý Tự Khanh đã đến lúc nên đổi người rồi.” Hoàng đế cười lạnh: “Đem những lời này của Trẫm truyền lại cho hắn rõ.”
Hàn Đạo Huy lĩnh mệnh rời đi.
Không bao lâu sau, một tiểu thái giám từ bên ngoài điện tiến vào, có chút thấp thỏm dâng lên bát thuốc mới sắc xong.
Nước thuốc bên trong nóng hổi, Tiết Nghiên Tuệ nâng chén, nhẹ nhàng thổi thổi, nhìn qua bộ mặt đau đớn khó nhịn của hoàng đế, nước mắt không khống chế được chảy xuống, vài giọt nước mắt nhỏ xuống hòa lẫn vào trong chén.
Bọ cạp độc từ trên xà nhà rơi xuống, nếu như chỉ có một con còn có thể cho là do người thủ lăng sơ suất không có dọn dẹp sạch sẽ. Nhưng mà số lượng bọ cạp rơi xuống lại không phải chỉ một con, chuyện này nhất định không phải là trùng hợp, chắc chắn