Quân Hoài Lang xoay người lại thì thấy Tiết Yến đang đắp áo choàng của y ngồi trên giường, hiếm khi vẻ mặt có chút sững sờ, ánh mắt màu hổ phách nhìn đăm đăm, chăm chú vào chiếc đèn trên bàn kia.
Không giống dáng vẻ nhẫn nhục chịu đựng ngày thường của hắn, càng khác một trời một vực với dáng vẻ thâm độc liều mạng của hắn kiếp trước.
Quân Hoài Lang thế nhưng không khỏi có chút buồn cười.
Y nghĩ thầm, tiểu tử này dù về sau hô mưa gọi gió như thế nào, hiện giờ còn không phải là bộ dạng ngốc nghếch mặc người định đoạt hay sao.
Hắn ngày sau tuy rằng có khi lại trưởng thành thành vị bạo quân vui giận thất thường, chỉ là không biết còn hay không mặt mũi mà diệt toàn bộ Quân gia.
Bỗng, có gió rét ngoài cửa thổi vào khiến y lạnh đến rùng mình.
Y ủ ủ lò sưởi nhỏ trong tay áo, lại tiến lên phía trước, yên lặng mà nhét lò sưởi kia vào tay Tiết Yến.
Giữa chừng, y có chạm vào đầu ngón tay hắn.
Quả nhiên, lạnh như băng.
Y đang muốn nói chuyện thì Tiến Bảo ngoài cửa tỉnh lại.
Hắn thấy cửa phòng của chủ tử mở toang, bên trong còn phát ra ánh sáng, bị doạ đến mức vấp trái vấp phải mà chạy vào.
Vừa vào cửa, hắn thấy một công tử trường thân ngọc lập* đứng chỗ đó, quay người nhìn hắn.
Hắn sửng sốt một lúc lâu mới nhận ra, vị công tử này chính là vị công tử như trích tiên đánh đàn ở trong viện hôm nay, chẳng phải là cái vị mà không dễ đụng vào, thế tử trong nhà Thục phi nương nương sao?
*长身玉立 - trường thân ngọc lập: ngày xưa được dùng để tả dáng người con gái thanh mảnh.
Hiện tại thường được dùng để miêu ta dáng người thẳng tắp, mạnh mẽ của người con trai.
Chẳng lẽ chủ tử nhà mình trêu chọc đến vị thần tiên này?!
Tiến Bảo sợ đến nỗi muốn quỳ xuống dập đầu, lại nghe vị công tử kia mở miệng, dùng thanh âm trong trẻo nói: "Đi gọi Trịnh Quảng Đức tới đây."
Tiến Bảo bị đông cứng đến đầu óc có chút không linh hoạt.
Trịnh Quảng Đức? Trịnh Quảng Đức là ai?
......Còn không phải là đại thái giám chưởng ấn cung Thục phi, Trịnh công công sao!
Vừa rồi mình đi đến chỗ Trịnh công công muốn lấy một ngọn nến, ngay cả phòng ở của Trịnh công công cũng chưa được bước vào.
Hắn bị ngăn ở cửa, vị Trịnh công công kia ngồi ở bên trong, bên cạnh còn có tiểu thái giám quạt mát, đây đúng là khí phái của người tâm phúc bên cạnh sủng phi mà!
Tiến Bảo bị doạ sợ, chân mềm nhũn.
Lại thấy công tử kia chờ một lát, dường như cho rằng hắn không nghe rõ, tốt tính mà nhẹ giọng lặp lại: "Trịnh Quảng Đức ở tại gian sương phòng chính giữa, gọi hắn đến đây, nói là ta gọi."
Tiến Bảo vội vàng nhìn về phía Tiết Yến.
Tiết Yến lúc này đã lấy lại tinh thần.
Hắn lẳng lặng nhìn Tiến Bảo một chút, đem tiểu tử này doạ tỉnh, liền chạy chậm ra cửa, ngay cả run cũng quên mất.
Quân Hoài Lang nhìn Tiến Bảo rời đi, mới quay đầu sang Tiết Yến.
"Ta nghe người ta nói, ngươi sau này là con của cô mẫu." Y nói.
Tiết Yến nhìn y, chờ y nói tiếp vế sau.
Quân Hoài Lang nói: "Hạ nhân khắt khe ngươi, cũng không phải là chủ ý của cô mẫu.
Ngươi từ hôm nay trở đi là chủ tử của cung Minh Loan, nếu có chuyện gì, đại khái có thể trực tiếp đi tìm cô mẫu."
Dừng một chút, y không được tự nhiên mà nói tiếp: "Hoặc cũng có thể tới tìm ta."
Y ở trong lòng tự trấn an bản thân, mình không phải là thương hại Tiết Yến sống quá thảm, rốt cuộc cũng không liên quan tới mình.
Mình chỉ là muốn Quân gia giũ sạch quan hệ với chuyện này, bọn họ không thể vô cớ mà gánh thay tội này được.
Sau một lát, Tiết Yến thấp giọng cười một tiếng, nói: "Ta còn chưa biết tên của ngươi."
Hắn lúc này còn quấn trong áo choàng của Quân Hoài Lang, lông tơ trắng tinh tô điểm tại sườn mặt, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn.
Nhưng đôi mắt kia, có lẽ là do màu sắc quá nhạt, khi nhìn về phía Quân Hoài Lang, chung quy cho y cảm giác của một loại sức mạnh hoang dã mà liều lĩnh, giống con dã thú khó thuần, lộ ra vài phần hơi thở nguy hiểm.
Quân Hoài Lang cảm thấy nhất định là mình suy nghĩ nhiều.
"Ta họ Quân, tên Quân Hoài Lang." Y trả lời.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Quân Hoài Lang quay người, liền thấy Trịnh Quảng Đức chạy chậm tới, Tiến Bảo đi theo phía sau.
Trịnh Quảng Đức hẳn là vừa mới tỉnh ngủ, lúc này còn chưa mặc y phục chỉnh tề, dưới tình thế cấp bách cúc áo đều cài sai.
Chờ Trịnh Quảng Đức tiến vào, liền vội vội vàng vàng quỳ xuống, hành lễ với Quân Hoài Lang: "Thế tử điện hạ, ngài tìm ta?"
Quân Hoài Lang đứng đưa lưng về phía hắn, hơi nghiêng đầu nói: "Cung Minh Loan nếu không có cung thất nào khác có thể dùng, ta có thể đưa chỗ ở của ta cho Ngũ điện hạ ở."
Trịnh Quảng Đức vừa nghe lời này, sợ đến nỗi bả vai khẽ run rẩy.
Thì ra vị tiểu tổ tông này đêm hôm khuya khoắt dựng hắn dậy, là vì thay vị Ngũ điện hạ ngay cả nương nương cũng không hỏi tới một câu bênh vực kẻ yếu?
Tiểu tổ tông này tuy rằng dễ hầu hạ, nhưng chính là đầu quả tim của nương nương đó.
Nếu làm phật lòng vị này, nương nương có rất nhiều biện pháp để sửa trị hắn.
Trịnh Quảng Đức vội cười làm lành nói: "Thế tử điện hạ sao lại nói như vậy! Minh Loan Cung nhưng nhiều cung điện bỏ trống, chỉ là đây là do nương nương dặn bảo, nô tài cũng phải làm theo......"
"Chính miệng cô mẫu nói?" Quân Hoài Lang hỏi.
Trịnh Quảng Đức cười làm lành: "Nương nương nào có tâm tư quản những chuyện nhỏ nhặt này, đều là Điểm Thúy cô cô đến căn dặn."
Cung Minh Loan cứ như vậy thế nào cũng xảy ra chuyện.
Thục phi lười nhác, từ trước đến nay lời nói của Điểm Thúy đều được xem như lời của Thục phi.
Khác thường trong lòng Quân Hoài Lang lại tăng vài phần.
"Đi đem chậu than tới, còn có màn cùng đệm chăn.
Mua sắm những vật dụng thường ngày này, chắc Trịnh công công có kinh nghiệm hơn ta, ta liền không khoa tay múa chân." Quân Hoài Lang tạm thời áp xuống khác thường kia, dặn dò nói.
Trịnh Quảng Đức vội vàng gật đầu vâng dạ.
"Việc chuyển cung điện, ngươi đã nói không đuợc thì ta ngày mai tự mình nói với cô mẫu." Quân Hoài Lang tiếp theo nói.
Trịnh Quảng Đức vội vàng đáp ứng: "Đa tạ điện hạ! Nô tài này lập tức dặn dò người đi làm!"
"Đi đi." Quân Hoài Lang gật gật đầu, lại bổ sung.
"Có khi Điểm Thúy cô cô trong lòng hồ đồ, đầu óc ngươi nhưng chắc là rõ ràng."
Trịnh Quảng Đức vội dừng tại chỗ, chờ nghe y nói tiếp.
"Sự tình của Ngũ điện hạ, là việc tư của hoàng gia.
Các ngươi nếu bao biện làm thay, chính là tội lớn bất kính." Y nói.
"Các ngươi chỉ lo làm tốt phận sự của mình, chiếu cố hắn thật tốt, còn lại không cần các ngươi bận tâm, nhớ kỹ không?"
Y thốt ra lời này, khiến Tiến Bảo ở đằng sau ngây ngẩn cả người.
Mặc dù hắn sợ Tiết Yến, cũng không dám ngỗ nghịch Tiết Yến, nhưng đều là do bị quyền uy quá mức của đối phương bức bách.
Toàn cung trên dưới, chưa bao giờ có một người vì Tiết Yến nói chuyện, Quân Hoài Lang ngược lại là người đầu tiên.
Tiến Bảo không tự chủ mà nhìn về phía Tiết Yến.
Ánh mắt Tiết Yến trống rỗng, rơi vào một góc phòng, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tiến Bảo trước nay rất sợ cặp mắt kia của hắn, màu sắc nhợt nhạt, thoạt nhìn bạc bẽo, sâu bên trong lại bao hàm hung tàn cùng âm lãnh khiến người ta sợ hãi.
Nhưng lúc này, đôi mắt hắn lại toát lên một ít cảm xúc phức tạp, nhưng không mang chút ác ý nào.
Bên kia, Trịnh Quảng Đức vừa được chỉ bảo, một giây cũng không dám chậm trễ, vội vàng đi ra ngoài dặn dò nhóm tiểu thái giám đi lấy đồ dùng trong nhà kho.
Nhất thời, phòng Tiết Yến rất là náo nhiệt, bọn thái giám ra ra vào vào, chưa đầy một khắc liền lấp đầy phòng ở, còn giúp hắn trải tốt giường.
Từ ngày bắt đầu hầu hạ Tiết Yến đến nay, Tiến Bảo chưa từng gặp qua tình huống như vậy.
Hắn đứng ở một bên, tay cũng không biết nên để chỗ nào, chỉ trơ mắt nhìn một đám thái giám khác bận bận rộn rộn.
Đúng lúc