Buổi tối hôm nay, tuyết tuy đã ngừng, nhưng ngoài cửa sổ lại nổi lên cuồng phong gào thét.
Gió lạnh không chỉ thổi tuyết trong viện rào rạt rơi xuống, còn dập vào giấy dán cửa sổ ầm ầm vang dội.
Địa noãn của chính điện cung Minh Loan nối liền với Đông trắc điện, đã bắt đầu đốt từ mấy ngày trước, khiến trong phòng rất ấm áp.
Quân Lệnh Hoan nghe tiếng gió gào thét mà sợ hãi, kiên quyết muốn Quân Hoài Lang ở cùng nàng, kể chuyện xưa cho nàng nghe.
Quân Hoài Lang lại có chút không tập trung.
Y cân nhắc vài lần sự khác thường của Điểm Thuý hôm nay, trong lòng có chút bồn chồn.
Dựa theo tính cách của Thục phi, nàng tuy phô trương ương ngạnh, nhưng không thèm làm những việc cố tình gây khó xử cho người khác.
Nàng rất ít nhúng tay vào sự tình lớn nhỏ, tất cả đều giao cho Điểm Thúy làm.
Vậy nếu như, Điểm Thúy tự tiện chủ trương, lấy danh nghĩa của nàng mà đi làm chút chuyện xấu thì sao?
Như vậy cùng người khác gây thù cũng là Thục phi, Điểm Thúy chẳng qua là một nô tỳ, có cừu hận lục đục gì, người ta đều chỉ ghi tạc trên đầu Thục phi.
Nghĩ đến kiếp trước Thục phi chết một cách lạ lùng, Quân Hoài Lang có chút đứng ngồi không yên.
Huống chi, hôm nay đặc biệt lạnh.
Điện của bọn họ tuy có đốt địa noãn, lại vẫn có gió lạnh xuyên qua cửa sổ, mang theo từng tia lạnh lẽo đến thấu xương.
Quân Hoài Lang mãi cứ không thể quên được y phục đơn bạc của Tiết Yến, cùng với hành lý ít đến đáng thương trong tay tiểu thái giám đi phía sau hắn.
Trong lòng Quân Hoài Lang nảy sinh xung đột với chính mình.
Đúng lúc này, Quân Lệnh Hoan lay lay cánh tay y, hỏi: "Ca ca, sau đó thì sao?"
Quân Hoài Lang sững sờ: "Ừm?"
Quân Lệnh Hoan lại hỏi: "Thư sinh kia đi thi trên đường gặp gỡ xà yêu, sau đó thì sao?"
Quân Hoài Lang mới phát hiện, y vừa rồi kể chuyện xưa đến một nửa, không ngờ đã bất giác mà ngừng lại.
Y nhẹ giọng nhận lỗi nói: "Xin lỗi, ca ca hôm nay có chút mất tập trung.
Kể rằng thư sinh kia trên đường gặp mưa to, bị nhốt ở trên thuyền......."
Quân Lệnh Hoan lại mở miệng, nhỏ giọng hỏi: "Ca ca đang suy nghĩ cái gì?"
Quân Hoài Lang vừa cúi đầu, liền đối diện cặp mắt trong suốt kia, lo lắng trong lòng đều giấu không được.
Trong lòng y đau xót, cảm thấy ý tưởng mềm yếu kia của mình thật có lỗi với những khuất nhục mà Quân Lệnh Hoan kiếp trước phải chịu..
Y thấp giọng nói: "Ca ca vừa rồi muốn đi Tây thiên điện nhìn ca ca mới chuyển đến kia."
Quân Lệnh Hoan đương nhiên mà nói: "Vậy ca ca liền đi đi.
Hai ngày trước muội mới nghe các cung nữ tỷ tỷ nói, địa noãn ở Tây thiên điện hỏng rồi, trong phòng rất lạnh.
Các nàng đi quét dọn hai ngày, trên tay còn bị nứt da đó."
Quân Hoài Lang dừng một chút, khẽ nói: "Nhưng hắn là cái người xấu."
Quân Lệnh Hoan vội vàng khẩn trương hỏi: "Hắn làm chuyện xấu gì?"
Cái này lại làm Quân Hoài Lang trả lời không được.
Y yên lặng một lát, nói đúng sự thật: "Hắn tuy rằng hiện tại chưa làm chuyện xấu, nhưng về sau sẽ làm."
Xong, y lại bổ sung: "Sẽ làm chuyện rất xấu xa."
Quân Lệnh Hoan chưa bao giờ hoài nghi lời của Quân Hoài Lang.
Nàng rất dài mà ồ một tiếng, bắt đầu cố gắng tự hỏi.
Suy nghĩ nửa ngày, nàng vẫn nghĩ không ra: "Ca ca, nếu hắn không phải sinh ra đã là người xấu, vậy hắn vì sao trở nên xấu xa?
Bởi vì mọi người trong thiên hạ căn cứ vào một cái quẻ tượng mà sợ hắn, muốn hắn chết, cũng bởi vậy mà khắc nghiệt với hắn.
Quân Hoài Lang nói không nên lời.
Sau một lúc lâu, y vẫn không trả lời vấn đề của Quân Lệnh Hoan, hỏi ngược lại: "Lệnh Hoan, vậy nếu như tương lai hắn cùng ca ca có thù oán thì sao?"
Quân Lệnh Hoan bị y hỏi bí, suy nghĩ nửa ngày cũng không đáp được.
Một lát sau, nàng hỏi: "Không thể không cùng hắn kết thù hận sao ạ?"
"Nhưng ca ca cần phải báo thù." Quân Hoài Lang nói.
Quân Lệnh Hoan nở nụ cười, nói: "Ca ca không phải nói, về sau mới gây thù chuốc oán sao? Thù trong tương lai, hiện tại báo như thế nào?"
Quân Hoài Lang ngưng lại.
Y không thể không thừa nhận, Quân Lệnh Hoan nói không sai.
Mặc dù kiếp trước Tiết Yến có tội ác tày trời như thế nào, hắn đời này đúng là cái gì cũng chưa làm.
Quân Lệnh Hoan bỗng nhiên vươn tay, lôi kéo vạt áo y.
"Ca ca, so với báo thù, Lệnh Hoan vẫn muốn huynh bình bình an an hơn." Quân Lệnh Hoan nói.
"Hắn nếu là người xấu, ca ca liền không cần liên quan đến hắn, có được không?"
Quân Hoài Lang lặng đi.
Tiếp theo, y thấy Quân Lệnh Hoan dẩu miệng, nhỏ giọng lầu bầu: "Ca ca sao đấu được với người xấu, ca ca bị bắt nạt thì làm sao bây giờ."
Quân Hoài Lang dừng một chút, vấn đề vẫn luôn bị nghẽn trong lòng tựa hồ như đang chậm rãi hòa tan mất
Đúng vậy, mọi việc kiếp trước, hiện giờ đều chưa phát sinh.
Nếu y vi phạm bản tính của mình, một mực đối đầu với Tiết Yến, thờ ơ nhìn hắn bị ức hiếp, ngược lại sẽ kết thù với hắn.
Chỉ cần y không có năng lực giết hắn, hắn tất nhiên sẽ như kiếp trước mà quật khởi, đến lúc đó Quân gia sẽ đối mặt với tai họa ngập đầu như cũ.
So với việc cùng nhân quả kiếp trước dây dưa không ngớt, bảo vệ tốt người nhà mới là việc y nên làm nhất ở đời này.
Hiện tại, nếu y bỏ mặc việc Tiết Yến gặp khắt khe ở nơi này của Thục phi, cuối cùng người Tiết Yến ghi hận sẽ là Thục phi.
Nếu kiếp trước cái chết của Thục phi chết có quan hệ với Tiết Yến, đời này y lại không có mười phần nắm chắc có thể ngăn cản hắn, như vậy hiện tại y không phải đang mặc kệ Tiết Yến chịu khổ, mà là mặc kệ cái chết của Thục phi ở ngày sau.
Quân Hoài Lang ngồi dậy.
"Vậy Lệnh Hoan chờ ca ca ở đây một chút được không?" Quân Hoài Lang nói.
"Ca ca đi nhìn xem nơi đó."
Quân Lệnh Hoan ngoan ngoãn gật đầu.
Quân Hoài Lang đứng lên, phủ thêm áo khoác cùng áo choàng dày nặng, gọi cung nữ thay y lấy tới một chiếc đèn, liền một mình đi ra ngoài.
Vừa mở cửa, một trận gió rét trộm mang theo vài mảnh tuyết vỡ thổi thốc vào, hất lên mái tóc dài cùng áo choàng của Quân Hoài Lang, làm y lạnh đến run lập cập.
"Thiếu gia, đã trễ thế này, ngài muốn đi đâu?" Phất Y đang đứng hầu dưới hiên vội vàng đi lên tiếp đón.
"Ta đi Tây trắc điện nhìn một cái." Quân Hoài Lang nhàn nhạt nói.
"Ta tự mình đi, không cần đi theo."
Phất Y có chút không yên tâm, nhưng nghe y cũng không ra cửa cung, thì đành phải ứng xuống, vội cầm lấy cái lò sưởi tay khắc hoa bằng bạc, nhét vào tay Quân Hoài Lang.
Quân Hoài Lang cúi đầu xem, liền thấy hoa văn tinh xảo độc đáo trên đó, vừa nhìn là biết đồ vật mà nữ tử dùng.
Y đưa tay muốn nhét lò sưởi tay về, nhưng Phất Y lại không tiếp, nói: "Thiếu gia, người cầm đi! Bên ngoài lạnh như vậy, rét lạnh đến nỗi bị bệnh thì phải làm sao đây!"
Quân Hoài Lang không còn cách nào, đành phải một tay nâng đèn, một tay cầm lò sưởi tay kia, đón gió lạnh mà đi về phía Tây trắc điện.
Thục phi ở chính điện đã ngủ, trong phòng đã tắt đèn, trong viện một mảnh đen kịt.
Mà Tây thiên điện cũng là một mảnh tối om, thậm chí không có một điểm đèn đuốc nhỏ.
Quân Hoài Lang thầm nghĩ, chẳng lẽ đã ngủ?
Y nghĩ trong lòng, nếu đã ngủ, y vừa vặn tránh được bối rối, ngày mai hỏi một chút thái giám chưởng ấn xem thiếu cái gì, đều bổ sung cho hắn.
Cho dù để hắn ở chỗ này cùng người nhà