Xe ngựa của phủ Vĩnh Ninh Công đã chờ ở cửa.
Đợi Quân Lệnh Hoan ăn điểm tâm xong, nha hoàn trong phòng của mẫu thân Quân Hoài Lang, Thẩm thị, đến báo đã mau tới giờ vào cung.
Khi Quân Hoài Lang dắt Quân Lệnh Hoan đến trước cửa phủ, gã sai vặt ở cửa cười nói, Quốc công gia cùng phu nhân đã ở trên xe ngựa.
Gã sai vặt giúp bọn họ xếp tốt ghế nhỏ, nhấc lên màn gấm.
Quân Hoài Lang bế Quân Lệnh Hoan lên xe ngựa trước, sau đó cũng theo vào trong.
"Hoài Lang là cùng Hoan Nhi tới?" Thấy y tiến vào, Thẩm thị ngồi bên trong cười nói.
Quân Hoài Lang ngẩng đầu, liền thấy phụ thân cùng mẫu thân y đang ngồi ở trong thùng xe.
Mẫu thân cười dịu dàng, phụ thân Quân Thừa Viễn vẫn là dáng vẻ kiệm lời lãnh đạm, hợp thành một với cha mẹ trong trí nhớ y.
Ba năm......!Từ năm y 21 tuổi, phụ thân bị kết án, cha mẹ đều mất, đã có ba năm chưa gặp lại bọn họ.
Phụ thân y trước nay làm quan thanh liêm, cũng không tham ô kết đảng, kiếp trước không hiểu ra sao lại bị hãm hại tội danh tham ô một số tiền lớn, ấn luật chém đầu.
Quân Hoài Lang biết, trong đó tất có việc xấu xa.
Kiếp trước y không phát hiện được manh mối......!
Một đời này nhất định sẽ điều tra rõ ràng.
Phục hồi tinh thần, Quân Hoài Lang cười, gật gật đầu với Thẩm thị: "Nhi tử vừa mới đi qua chỗ Lệnh Hoan.
Con chim tước Lệnh Hoan nuôi đã chết, vừa rồi nàng còn rất thương tâm đây."
Sau đó, y nhìn về phía thiếu niên đang ngồi bên kia, gật đầu nhẹ với hắn, xem như chào hỏi.
Thiếu niên kia là Quân Ân Trạch, cùng tuổi với Quân Hoài Lang, là con của thúc phụ y.
Thúc phụ y bị đày tới Lĩnh Nam, vì không muốn nhìn con vợ cả chịu khổ, liền gửi nuôi Quân Ân Trạch ở phủ Vĩnh Ninh Công.
Kiếp trước, cảm tình giữa Quân Hoài Lang và Quân Ân Trạch cũng rất lạnh nhạt.
Quân Ân Trạch là thư đồng của Nhị hoàng tử, vâng dạ Nhị hoàng tử như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, trước nay không để ý đến mấy đứa trẻ nhà Vĩnh Ninh Công.
Quân Hoài Lang không nhịn được nhẹ xuỳ một tiếng trong lòng.
Tính toán cố gắng nịnh bợ Nhị hoàng tử chủ yếu là vì dung nhập vào trong vòng của các vị hoàng tử, tô điểm chút mặt mũi.
Nhưng thật ra tới khi thay đổi triều đại, đi theo sai hoàng tử như đứng sai hàng ngũ, hoàng tử hắn đi theo chẳng những bảo hộ hắn không được, bản thân hắn ngược lại sẽ bị coi như kết đảng.
Quân Ân Trạch tự mình không rõ ràng, Quân Hoài Lang cũng không có hứng thú nói nhiều với hắn.
Bên kia, Quân Lệnh Hoan vừa lên xe, đầu liền chui vào lòng ngực Quân Thừa Viễn.
Quân Thừa Viễn từ trước đến nay nghiêm túc ít lời, cả nhà duy nhất Quân Lệnh Hoan thích quấn lấy ông.
Trên mặt Quân Thừa Viễn lộ ra tươi cười hiếm hoi, ôm Quân Lệnh Hoan trong lòng ngực, vụng về giơ tay giúp nàng sửa sang lại tóc mai.
Xe ngựa lắc lư khoai thai chạy về hướng hoàng thành.
Quân Hoài Lang không chú ý đến, Quân Ân Trạch ngồi trong góc, lặng yên không tiếng động mà đánh giá y.
Xe ngựa kiểu mẫu của Quốc công phủ, rộng rãi mà hoa mỹ, kỷ án nạm vàng khảm ngọc, một mảnh cẩm tú cao lương.
Quân Hoài Lang ngồi ở đó, thoải mái mặt mày, nổi bật không giống người phàm.
Một thân khí phách cao quý của con cháu gia tộc lớn, người khác đều không so sánh được, trái lại chính mình có vẻ giống đồ dỏm bày ở bên hông, ăn nhờ ở đậu, tự ti mặc cảm.
Quân Ân Trạch dời đi ánh mắt.
......!Có gì mà đặc biệt hơn người, Nhị hoàng tử nói, loại người này chỉ cố làm ra vẻ mà thôi.
——
Xe ngựa chậm rãi ngừng trước cửa Chu Tước ở sườn tây hoàng cung.
Trước cửa Chu Tước ngựa xe nườm nượp, đều là quan viên cùng huân quý (người có công, cao quý) tiến cung dự tiệc.
Mấy người họ vừa xuống xe, lập tức có người thế bọn họ đem xe ngựa đi.
Người giữ cửa cung ân cần chạy tới, dẫn bọn họ đến nơi tổ chức tiệc, cung Vĩnh Nhạc.
Vừa bước vào cửa cung tầng thứ hai, Quân Hoài Lang nghe thấy có người đang gọi y.
"Hoài Lang! Hoài Lang!"
Quân Hoài Lang ngoảnh đầu nhìn lại, liền thấy một thiếu niên quần áo đẹp đẽ quý giá bị một đám thái giám vây quanh ở đằng trước.
Cẩm bào thiếu niên kia dệt tơ vàng, đeo vòng cổ bằng vàng ròng, trên treo khoá trường mệnh bằng bạch ngọc chạm vàng.
Đó là Lục hoàng tử Tiết Duẫn Hoán.
Hắn là con vợ cả duy nhất của Hoàng Hậu, nhỏ hơn Quân Hoài Lang một tuổi.
Hoàng Hậu cùng Thẩm thị là bạn tốt khuê phòng, Thẩm thị thường xuyên ra vào cung cấm, nên Quân Hoài Lang cùng Tiết Duẫn Hoán là chơi với nhau từ nhỏ đến lớn.
Hoàng Hậu tính tình nhu hòa.
Người trong cung nuông chiều Tiết Duẫn Hoán thành cái tiểu bá vương, ai cũng không dám chọc hắn.
Bất quá Quân Hoài Lang biết, thằng nhóc này thật sự ngốc, chỉ toàn bắp thịt, còn đặc biệt nghĩa khí.
Khi Quân Lệnh Hoan kiếp trước tiến cung, Tiết Duẫn Hoán chỉ tay lên trời, thề thốt đảm bảo với y, nhất định bảo vệ muội muội y thật tốt.
Nhưng không đến một tháng, Quân Hoài Lang liền nghe được tin hắn bị Tiết Yến giết chết trong cung.
......!Ân oán giữ Tiết Yến và y, thật đúng là tính không hết.
Trong chốc lát, Tiết Duẫn Hoán đã chạy đến trước mặt bọn họ.
Hắn cười hì hì, trước tiên chắp tay với Quân Thừa Viễn cùng Thẩm thị thăm hỏi xong, khi hai người bọn họ vội vàng hướng hắn đáp lễ, lại nhanh nhẹn duỗi tay, xoa loạn búi tóc chẽ của Quân Lệnh Hoan.
"Hoan Nhi muội muội, nhớ ta không?"
Đầu tóc Quân Lệnh Hoan bị đồ trang sức phức tạp kéo một chút, đau đến thốt ra tiếng, oan ức đến bẹp miệng, giơ tay đánh hắn.
Tiết Duẫn Hoán vừa trốn, vừa nhe răng cười với Quân Hoài Lang.
"Ta chờ ngươi ở chỗ này đã nửa ngày! Sợ bỏ lỡ, ta nhìn đến nỗi con mắt muốn bị chọc thủng!"
Quân Hoài Lang bất đắc dĩ mà cười cười, sửa sang lại búi tóc cho Quân Lệnh Hoan, nói: "Chút nữa liền gặp được trong yến hội, tội gì muốn ở chỗ này chờ ta?"
"Ai, gặp trong yến hội có lẽ liền không kịp!" Tiết Duẫn Hoán nói.
"Vài ngày trước, ta vừa được một con ngựa Ðại Uyên, uy phong đệ nhất! Ta muốn chờ mang ngươi đi nhìn một cái đây!"
Quân Hoài Lang vốn định cự tuyệt, nhưng đối diện đôi mắt sáng lấp lánh của hắn, nghĩ đến kiếp trước sắp chết cũng không gặp được hắn một lần, vẫn mềm lòng.
Tiết Duẫn Hoán thấy y không từ chối, lập tức cao hứng đến mặt mày hớn hở.
Hắn túm lấy tay áo Quân Hoài Lang, tỏ ý hỏi cha mẹ y: "Dì Thẩm, Quốc công gia, các ngươi yên tâm giao Hoài Lang cho ta, chúng ta đi một chút sẽ trở lại!"
Quân Thừa Viễn cùng Thẩm thị tự nhiên không có khả năng phản bác ý tứ của hắn, đành phải dặn dò bọn họ chú ý cẩn thận.
Tiết Duẫn Hoán kéo Quân Hoài Lang đi.
Trong cung trừ Đế hậu ai cũng không thể ngồi kiệu, hai người chỉ phải đi bộ.
Chỗ chuồng ngựa có chút hẻo lánh, hai người càng đi về phía trước, xung quanh càng quạnh quẽ.
Hoàng thành chiếm diện tích cực lớn, có hơn mười nghìn cung điện, rất nhiều nơi hẻo lánh.
Cung điện không người lâu năm thiếu tu sửa, nhìn gần có vài phần hiu quạnh.
Nhưng có Tiết Duẫn Hoán dọc đường liên miên mà khen ngựa của hắn, cũng coi như náo nhiệt.
Đúng lúc này, trên đường nhỏ xéo hướng bọn họ, có âm thanh tranh chấp phát ra.
"Trong tay đang cầm cái gì? Giao ra đây cho các ca kiểm tra!"
"Đang nói chuyện với ngươi, không nghe thấy hả?"
Nghe giọng nói, là mấy cái thái giám trẻ tuổi.
Trong tiếng la hét ầm ĩ còn kèm theo tiếng nhỏ giọng cầu xin khoan dung của một c
tiểu thái giám, lờ mờ nghe hắn nói cái gì ngự tứ, cái gì không thể động đến, cầu mấy người bọn họ buông tha cho hắn.
Quân Hoài Lang nhịn không được dừng chân, nhìn qua hướng bên kia.
"Làm sao vậy, làm sao vậy?" Trong mắt trong lòng chỉ có con ngựa bảo bối tốt khoẻ của mình, Tiết Duẫn Hoán vốn không chú ý tới động tĩnh bên kia, thấy Quân Hoài Lang dừng lại, cũng sáp lên theo.
Xuyên qua cây cối rậm rạp, hắn thấy vài người vây quanh một cái tiểu thái giám, bị lôi kéo cướp đoạt đồ vật trong tay.
Tiểu thái giám nọ sợ tới mức muốn khóc, dứt khoát giấu vật kia trong lòng ngực.
.
truyện teen hay
"Ngự tứ? Chủ tử kia của ngươi, có thể được ngự tứ? Trong lòng không tự hiểu lấy sao?"
Mấy người cười lớn, kéo đồ vật ra ngoài.
Tiểu thái giám không giữ được, đồ vật rơi xuống