Tiết Duẫn Hoán chạy chậm theo Quân Hoài Lang một đường, sinh động như thật mà kể cho y nghe về truyền thuyết bát quái trong cung ít người biết đến của Tiết Yến.
Hắn nói khi Tiết Yến vừa mới sinh ra, mẫu phi hắn liền chết, tình trạng tử vong còn rất quái dị, nhưng điều tra không ra manh mối.
Lúc sau Khâm Thiên Giám tính một quẻ, nói vấn đề là ở trên người Tiết Yến.
Hắn có mệnh cách Thất Sát.
Lẽ ra mệnh Thất Sát là sát tinh cực hung, nhưng lại có khả năng tạo thành đại nghiệp, nếu tận dụng sát này, liền quý không thể nói.
Lời bình của Khâm Thiên Giám cũng chỉ ra, hắn là sát tinh giáng thế, sát khí khó mà trấn trụ, khắc cha mẹ, gây trở ngại cho Đế tinh.
Vì thế Hoàng Thượng mặc kệ quần thần phản đối, đưa hắn đến vùng đất xa nhất ở phía bắc, Yến quận, nhờ Yến Vương nuôi nấng.
Cũng vì nguyên nhân như thế, Tiết Yến không dùng chữ lót "Duẫn" như các hoàng tử đồng lứa, mà chỉ một chữ Yến hoàn toàn không ăn khớp, để trấn mệnh cách hắn.
Hậu quả là trong năm nay, Đột Quyết xâm lấn ồ ạt, Yến quận bị chiếm đóng, kỵ binh bảo vệ biên cương Yến Vân tổn thất hơn một nửa, Yến Vương cũng mất mạng.
Chỉ Tiết Yến còn sống, một mình bôn tẩu hơn ngàn dặm, thế mà về được tới kinh thành.
Triều đại coi trọng nho học, xem nhẹ đạo Phật, ban đầu Hoàng Thượng vì quẻ tượng mà đưa hoàng tử đến biên cảnh, đã vi phạm luân thường (phép tắc đạo đức phong kiến), dẫn đến triều thần phê bình, lần này Tiết Yến một mình chạy về kinh thành, Hoàng Thượng không có cớ đem hắn đi địa phương khác.
Cứ như vậy, Tiết Yến miễn cưỡng được lưu tại trong cung.
Khi hắn vừa trở về, đúng lúc gặp hoàng đế đang khảo hạch các hoàng tử, ai đoạt giải nhất sẽ được ban thưởng một bộ ngọc tiễn (mũi tên ngọc).
Tứ hoàng tử vốn văn võ song toàn, nắm chắc phần thắng, bỗng dưng xuất hiện một Tiết Yến.
Tiết Yến ở biên cảnh xem binh thư như sách vỡ lòng, mười ba tuổi đã lên chiến trường, đầu năm còn mang theo mấy trăm kỵ binh cùng mấy ngàn vạn đại quân Đột Quyết đọ sức hơn một tháng, hiển nhiên nhẹ nhàng mà đoạt giải nhất, lấy được ngọc tiễn.
Lúc ấy, từ Hoàng Thượng đến các vị phi tần hoàng tử, sắc mặt đều khó coi.
Không qua vài ngày, Nhị hoàng tử khiêu khích Tiết Yến, bị Tiết Yến đánh đến mặt mũi bầm dập.
Tuy Nhị hoàng tử là người khởi xướng, nhưng chỉ có Tiết Yến bị phạt.
Hoàng Thượng phạt hắn đi quỳ trước bài vị mẫu phi hắn.
Vì thế lúc sau, người trong cung đều biết, Tiết Yến là người có thể tuỳ tiện ức hiếp, bệ hạ tuyệt đối sẽ không đứng về phía ngôi sao chổi này.
Nói đến đây, Tiết Duẫn Hoán thở dài, nửa hâm mộ mà cảm thán: "Đáng tiếc cho một thân võ nghệ tốt của hắn."
Sau đó, lực chú ý của Tiết Duẫn Hoán nhanh chóng trở về con ngựa của hắn, đem Tiết Yến vứt ra sau đầu.
Cũng không để ý Quân Hoài Lang có chút trầm mặc.
Đến khi Quân Hoài Lang trở lại Vĩnh Nhạc điện, ngồi trong bữa tiệc, ý tưởng vừa sinh sôi lúc nãy vẫn như cũ nối tiếp nhau trong đầu y.
Y nghĩ, Tiết Yến là sát tinh cực hung, cái này không có gì đáng trách.
Nhưng việc này lại rõ ràng không phải thiên mệnh, mà là nhân vi (người làm).
Mệnh cách nhận định hắn là sát tinh, mọi người liền coi hắn như sát tinh.
Dần dà, hắn thật sự biến thành dáng dấp trong mệnh cách.
Mà hắn của hiện tại...!hiển nhiên còn chưa trưởng thành thành vị sát tinh chân chính kia.
Quân Hoài Lang bị ý nghĩ của chính mình làm hoảng sợ, vội vàng phục hồi tinh thần.
Sao y có thể vì đôi câu vài lời mà sinh lòng thương hại với kẻ thù? Y thương xót hắn, ai tới thương xót Quân gia trên dưới?
Quân Hoài Lang miễn cưỡng uống ngụm trà, nghiêm túc mà nhắc nhở bản thân: Tiết Yến như thế nào, cùng mình không quan hệ, muốn xen vào, là hắn đối với Quân gia, đối với muội muội y làm cái gì.
Mà Quân Hoài Lang cũng không có phát hiện, y từ nhỏ đã có gia đình hòa thuận, huynh hữu đệ cung*, gia giáo tốt đẹp khiến y dễ dàng đồng cảm.
Những chuyện Tiết Yến trải qua với y mà nói chỉ là chuyện xưa của người khác, nhưng lại phác họa trước mắt y một mảnh đời tối tăm, bị chúng bạn xa lánh.
*Huynh hữu đệ cung: anh em hoà thuận, thân ái, tôn kính lẫn nhau.
Dù y không muốn thừa nhận, đây là lần đầu tiên y nhìn thấy, có người sinh ra liền sống trong vũng bùn, bị cả thiên hạ ruồng bỏ.
Vào lúc này, có vị thái giám đi tới, cười tủm tỉm hướng y hành lễ.
Thái giám này nhìn rất phúc hậu, cười rộ lên mặt mũi tràn đầy không khí vui mừng, giống tôn phật Di Lặc.
Quân Hoài Lang nhận ra, đây là Bỉnh bút thái giám bên người Hoàng Thượng, Linh Phúc.
"Phúc công công." Quân Hoài Lang ngẩng đầu, chào hỏi hắn.
Linh Phúc cười, hướng y nhún gối, lại nói: "Quân thế tử cát tường.
Bệ hạ cùng vài vị nương nương đang ở phía sau uống trà, Quân tiểu thư cũng ở nơi đó, bệ hạ bảo ngài cũng qua ngồi một lát."
Quân Hoài Lang đáp lời, đứng dậy đi theo hắn.
Đi thẳng lên thềm cung điện đỏ chói, vào cửa hông, liền đến hậu điện của cung Vĩnh Nhạc.
Hậu điện này trước nay là nơi đế vương phi tần nghỉ ngơi khi có yến tiệc, thần tử bình thường nếu không có ý chỉ thì không được vào.
Vòng qua mười sáu phiến bình phong mạ vàng cồng kềnh, Quân Hoài Lang thấy được một đám người ngồi sau màn lụa lượn lờ trong điện.
Thanh Bình Đế ngồi ở giữa sảnh đường, đang uống trà.
Hắn hiện giờ không đến 50, thân thể còn khỏe mạnh, khuôn mặt gầy gò, có thể thấy được nét anh tuấn khi còn trẻ.
Bên người hắn là Giang hoàng hậu, bạn tốt của Thẩm thị, tướng mạo thanh nhã, đoan trang dịu dàng.
Nàng nhìn thấy Quân Hoài Lang, cười gật đầu với y.
Các phi tần khác được sắp xếp chia ra ngồi hai bên, đều ăn diện lộng lẫy, gấm hoa rực rỡ.
Quân Lệnh Hoan ngồi trong lòng Thục Phi, đang cầm bánh trà ăn.
Thấy Quân Hoài Lang tiến vào, Thanh Bình Đế lộ ra tươi cười, nói: "Hoài Lang tới? Đến gần chút, trẫm nhìn một cái xem đã cao lên nhiều không."
Giang hoàng hậu ở bên cạnh dịu dàng tiếp lời: "Nhìn thấy cao lớn không ít, so sánh với Hoán Nhi có khi cao hơn mấy tấc đấy."
Gặp lại Thanh Bình Đế, Quân Hoài Lang cảm giác có chút phức tạp.
Quả thật, Quân Hoài Lang là hắn nhìn từ nhỏ đến trưởng thành, Thanh Bình Đế đối với y yêu thương từ trước đến nay, là trưởng bối mà y kính trọng.
Nhưng kiếp trước, vì cái quẻ tượng buồn cười, hắn cứng rắn muốn cưới Quân Lệnh Hoan vào cung, trong lòng Quân Hoài Lang nói như thế nào cũng buồn bã.
Tuy rằng Quân Lệnh Hoan nhờ vậy mà được cứu một mạng, lại không thể nghi ngờ nhảy vào một cái hố lửa khác.
Bất quá Quân Hoài Lang sống lại một đời, đã không còn là tiểu thiếu niên không giấu được vui giận.
Y đoan chính tiến lên, lễ nghĩa chu toàn mà vấn an mọi người.
Y vừa hành lễ xong, Thục phi liền nở nụ cười, mềm mại yêu kiều mà lên tiếng: "Lang Nhi, mau lại đây, bổn cung đã vài tháng không gặp ngươi, mau tới để bổn cung nhìn một cái."
Thục phi đúng là cô mẫu Quân Hoài Lang, là muội muội của phụ thân y, Quân Dao Hoa.
Thục phi hiện giờ tuổi không đến 26, ngày thường đã tươi đẹp kiều diễm, lúc này mặc một thân cung trang mềm mại đỏ tươi, trên búi tóc cắm trâm hoa lụa kiểu hình thược dược, sinh động như thật, thấp thoáng trong bộ trâm cài khảm vàng.
Quân Hoài Lang đi ra phía trước, ngồi xuống bên cạnh sườn Thục phi.
Thanh Bình Đế cùng Thục phi mỗi người một câu mà khen ngợi y, Hoàng Hậu cũng ở bên cạnh phụ họa.
Thục phi được sủng ái, tính tình lại nũng nịu, chọc hoàng đế liên tiếp bật cười.
Phi tần ngồi đối diện Thục phi diện cung trang màu trắng, trang điểm thanh lệ, là mẹ đẻ của Tứ hoàng tử, Nghi tiệp dư.
Nàng cũng coi như xuất thân thế gia, trong nhà nhiều thế hệ làm quan, bất quá trước nay không lạnh không nóng (không có gì xuất sắc).
Cho đến mấy năm nay, phụ thân nàng được thăng lên chức vị cao, huynh trưởng nàng lại đánh thắng vài trận chiến hào nhoáng, Hứa gia mới thành tân quý (quý tộc mới) trong triều đình.
Địa vị của Nghi tiệp dư cũng nước lên thuyền lên, mấy năm nay đạt được thánh sủng.
Tranh thủ kẽ hở trong cuộc nói chuyện phiếm của bọn họ,