Tức khắc, không khí trong điện lại lạnh xuống vài phần.
Thanh Bình Đế cau mày, khẩu khí vốn đã lãnh đạm nhuốm tia không vui: "Ngươi nói cái gì, vỡ rồi?"
Tiết Yến quỳ gối ở đó, thản nhiên nói: "Đúng vậy."
Do hắn rủ mắt xuống, Quân Hoài Lang nhìn không rõ ánh mắt và thần thái của hắn.
Chỉ thấy mọi người trong đại điện đều mang vẻ mặt khác nhau đánh giá hắn, vài vị phi tần phía đối diện còn lấy khăn che miệng, nhỏ giọng bàn tán.
Tiết Yến làm như không phát hiện có gì không đúng.
"Ngươi có biết lai lịch của ngọc tiễn?" Thanh Bình Đế lạnh lùng nói.
"Nó là sau khi Thái Tổ lập triều, lấy binh khí ông dùng để tranh đoạt thiên hạ làm mẫu mà cố ý chế tạo ra, khắp thiên hạ tìm không được cái thứ hai.
Ngươi nói vỡ rồi liền vỡ rồi?"
Dứt lời, hắn vỗ mạnh lên tay vịn khắc hình đầu rồng, tiếng vang không lớn, nhưng toàn bộ đại điện đều chìm vào an tĩnh.
Ngay cả Hoàng hậu ngồi bên cạnh, vẻ mặt lo lắng, cũng không dám mở miệng.
Tiết Yến không lên tiếng.
Quân Hoài Lang ngồi xéo về phía sau Tiết Yến, có thể thấy sống lưng thẳng thắn của hắn.
Một thiếu niên còn chưa tới 15 tuổi, dù rõ ràng đang trong tình cảnh đìu hiu đáng thương, lại sở hữu sức mạnh bất khuất, giống như cỏ dại sống trong khe đá, vừa dẻo dai vừa hoang dại.
Y cũng không nghĩ rằng, tên bạo quân lạm sát người vô tội kia, sẽ nhận tội thay một tiểu thái giám không đáng nhắc tới.
Thanh Bình Đế chờ nửa ngày vẫn không nghe được tiếng cầu xin hay đáp lời, cúi đầu chỉ có thể thấy đỉnh đầu đen nhánh của thiếu niên, một bộ dạng tuỳ quân xử trí, như là không mảy may để lửa giận của hắn vào mắt.
Thanh Bình Đế càng thêm giận dữ, nói: "Ngươi còn không hề có ý hối cải? Tùy ý hủy hoại vật ngự tứ (vua ban), bất kính Thái Tổ, hôm nay trẫm không thể không phạt ngươi!"
Quân Hoài Lang nhịn không được lại liếc nhìn Tiết Yến một cái.
Sau đó, y nghe Thanh Bình Đế nói: "Đợi sau yến tiệc, tự đi nhận hai mươi đại bản, nếu có lần sau, trẫm nhất định không nhẹ nhàng mà tha cho ngươi!"
Vẻ mặt mọi người trong điện đều thay đổi.
Gậy dụng hình xét xử trong cung nặng trình trịch, dù nam tử đã trưởng thành cũng chịu không nổi 50 bản, bị đánh đến gần tàn phế.
Hai mươi đại bản, đã tính là hình phạt cực nặng, cho dù thái giám bên cạnh thiên tử phạm sai lầm, cũng ít khi phải chịu trọng hình như vậy.
Bất quá, phi tần bốn phía, tuy ánh mắt khác nhau, lại cơ hồ đều là thái độ xem chuyện náo nhiệt.
Hoàng Hậu ở bên sườn có chút ngồi không yên, tính mở miệng khuyên Thanh Bình Đế.
Nhưng nhìn đến sắc mặt thịnh nộ của Thanh Bình Đế, nàng liền đem lời nói nuốt vào.
"Nhi thần lãnh chỉ." Tiết Yến hành lễ nói.
Bên cạnh, Nghi tiệp dư cầm khăn che miệng, không mặn không nhạt lên tiếng: "Đã lãnh chỉ thì lui xuống đi, đừng ở chỗ này chọc phụ hoàng ngươi không cao hứng.
Trong cung không thể so với Yến quận của các ngươi, cũng nên tuân thủ chút quy củ.
Sai lầm như hôm nay, ngày sau không thể tái phạm."
Quân Hoài Lang thế nhưng cảm thấy lời này có chút chói tai, y không nhịn được mà giương mắt nhìn Tiết Yến.
Tình cảnh của hắn nếu giống như bất kỳ vị hoàng tử nào khác trong cung, lòng y sẽ không mang khúc mắc mà trả thù.
Nhưng cố tình hắn lại mang dáng vẻ ai ai cũng có thể tuỳ ý giẫm đạp, ngược lại làm y không xuống tay được.
Khinh dể kẻ yếu, thật không phải việc làm của quân tử.
Đúng lúc này, Tiết Yến đứng dậy, Quân Hoài Lang bất ngờ mà chạm phải ánh mắt của hắn.
Y sửng sốt, sau đó bỗng nhiên lại có chút chột dạ, hốt hoảng mà dời đi ánh mắt.
Y không thấy được, ánh mắt Tiết Yến tạm dừng trên người y một cái chớp mắt, khóe môi giơ lên một chút, gợi lên một độ cung mỉa mai.
Tiểu thiếu gia chưa hiểu việc đời.
Hắn khinh thường mà nghĩ thầm.
Mới vừa rồi ở trên đường, còn vênh váo tự đắc mà mắt lạnh trừng mình, phảng phất như là mình trêu chọc y chỗ nào, giống một tiểu khổng tước (con công) vừa hung dữ vừa kiêu ngạo.
Bất quá Tiết Yến cũng biết, bản thân sinh ra liền khiến người ta chán ghét.
Mọi người xem hắn bằng ánh mắt đủ loại màu sắc hình dạng, song không có cái nào tốt đẹp.
Nhưng vừa rồi, tiểu thiếu gia này nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt phức tạp, mà không có ác ý, giống thương hại, lại như áy náy.
Chẳng lẽ là bởi vì mới vừa rồi không có ra tay giúp đỡ, lúc này ngẫm lại thấy hối hận?
Trong kinh con cháu quyền quý cái nào mà không thành tinh, am hiểu ngụy trang ra vẻ giả nhân giả nghĩa nhất, nhưng không ngờ, vậy mà có một cục bột nếp mềm lòng, nhát gan như vậy trà trộn vào?
Nhưng lớn lên thật ra xinh đẹp.
Không có tư thế vênh váo hung hăng lúc nãy, mặt mày còn khá ôn hoà thuần hậu.
Có áo khoác ngoài cùng áo choàng dày dặn bọc lại, vốn là tự phụ lạnh nhạt, nhưng vì tránh né ánh mắt hắn, hiện ra vài phần mất tự nhiên.
Tiết Yến lập tức xoay người, đi ra ngoài.
Vẻ mặt hắn khinh miệt, có chút ác liệt mà nghĩ, hiện giờ là ở kinh thành, bản thân có rất nhiều việc cần làm, không có tâm tư nhàn rỗi.
Nếu là ở Yến quận, hắn nhất định phải khinh dể tiểu khổng tước này thật tốt, làm y về sau gặp lại mình, trốn cũng không dám trốn.
——
Cung yến vào trung thu rất náo nhiệt, vương công quý tộc tiệc tùng tận hứng.
Tiếng đàn sáo hoà tấu cùng với vũ cơ phụ hoạ nhẹ nhàng nhảy múa trong điện, mang theo từng làn gió thơm thoang thoảng như có như không.
Quân Hoài Lang không ngồi cùng một chỗ với cha mẹ, một mình chăm sóc Quân Lệnh Hoan.
Cũng may muội muội y rất hiểu chuyện, cho y thời gian phân tâm mà lưu ý động tĩnh của các hoàng tử ngồi bên kia.
Vĩnh Ninh Công thuộc hàng công hầu đứng đầu, bên sườn chính là vị trí cho mấy vị hoàng tử ngồi.
Mà nay, Hoàng Thượng có tất cả bảy hoàng tử.
Tam hoàng tử bệnh chết, Thất hoàng tử tuổi còn nhỏ, trên ghế ngồi có tổng cộng năm vị.
Đại hoàng tử hiện giờ tròn hai mươi tuổi, đã ở trong triều nhậm chức, xung quanh đa số là đồng liêu đến kính rượu.
Nhị hoàng tử ngồi ở bàn bên cạnh, Quân Ân Trạch thế nhưng rời khỏi chỗ ngồi, một tấc cũng không rời mà bầu bạn bên người hắn, hai người đang thì thầm gì đó.
Tứ hoàng tử, con trai của Nghi tiệp dư, vẫn là dáng điệu nhẹ nhàng quân tử, tuy không nhiều lời, lại khiến người khác cảm thấy như tắm mình trong gió xuân.
Ở bên cạnh hắn, Tiết Duẫn Hoán đang bị một đám con cháu thế gia vây quanh, tiếng kính rượu cùng khen tặng không dứt bên tai.
Chỉ có Tiết Yến, quanh thân không có một bóng người, những công tử thế gia lúc đi ngang qua bên cạnh hắn, đều liếc mắt mà đi đường vòng, một lời cũng không nói.
Đúng lúc này, Nhị hoàng tử bỗng nhiên mở miệng, dùng âm lượng không nhỏ mà hướng về phía Tiết Duẫn Hoán nói: "Năm nay yến hội trung thu ném thẻ vào bình rượu bị hủy bỏ, các vị có biết?"
Quân Hoài Lang cảm thấy, tươi cười trên mặt hắn hoàn toàn là vui sướng khi người gặp họa, còn mang theo vài phần nắm chắc thắng lợi.
Mà tiểu thái giám đứng phía sau hầu hạ hắn, nhìn có chút quen mắt.
Quân Hoài Lang tập trung nhìn kĩ, thái giám kia rõ ràng là kẻ dẫn đầu ức hiếp Tiết Yến vừa nãy, cũng là đầu sỏ làm hư ngọc tiễn.
......!Thì ra, lại là Nhị hoàng tử làm?
Quân Hoài Lang nhất thời có chút khâm phục sự lớn gan của hắn.
Nhưng nghĩ lại, khi Tiết Yến mới vừa hồi cung, cũng là Nhị