Là độ khó để cua Tống Trinh Vũ lớn, hay là do ảnh hưởng bởi mối quan hệ giữa lão sư và học sinh?Hay là những gì mình nói vừa rồi, không chỉ khiến Tân Lương Tài mà cả Tống Trinh Vũ cũng sợ hãi?Tống Trinh Vũ coi mình là kẻ xấu?Vương Hạo Nhiên nhất thời không thể tìm ra lý do, vì vậy hắn lười không suy nghĩ đến nó nữa.
Nhưng điều chắc chắn là Tân Lương Tài sẽ không theo đuổi Tống Trinh Vũ nữa.
Điều này khiến Vương Hạo Nhiên không khỏi thở dài.
Phản phái vẫn có ưu thế của phản phái, sau vài lời gay gắt, bên kia đã trực tiếp bị dọa sợ.
Nếu câu này để nhân vật chính nói, ngay cả khi Tân Lương Tài bị đuổi đi, đối phương chắc chắn sẽ tiếp tục theo đuổi Tống Trinh Vũ.
Và sẽ còn trầm trọng thêm.
Mà khi Vương Hạo Nhiên ra tay, trực tiếp một lần vất vả suốt đời nhàn nhã!Tống Trinh Vũ ngẩn người một lúc rồi mới tỉnh dậy.
Tân Lương Tài đã quấy rối nàng từ lâu, nàng đã nói nàng không có hứng thú, nhưng đối phương vẫn cứ một mực dây dưa, thường xuyên đến làm phiền nàng sau khi tan sở.
Giờ còn to gan hơn, dám đến tận văn phòng theo đuổi.
Nhưng sau khi bị Vương Hạo Nhiên dọa sợ, chắc có lẽ sau này sẽ không bao giờ dám theo đuổi nữa.
"Vương Hạo Nhiên, cảm ơn rất nhiều.
" Tống Trinh Vũ vô cùng cảm kích.
"Không cần cảm ơn, là nam nhân thì bảo vệ nữ nhân là điều hiển nhiên.
" Vương Hạo Nhiên cười.
"Cái gì mà nam nhân, ngươi chỉ là một tiểu thí hài.
" Tống Trân Ngọc che miệng cười, dịu dàng nói.
"Ta cũng không còn nhỏ, đã 18 tuổi rồi, không phải tiểu thí hài.
" Vương Hạo Nhiên nhướng mày.
Tống Trinh Vũ giật mình, vô thức cẩn thận nhìn Vương Hạo Nhiên.
Nam sinh trước mặt thật sự rất đẹp trai, đặc biệt là đôi mắt.
Tận sâu trong đôi mắt hắn như ẩn chứa sự tang thương không thuộc về tuổi mười tám.
Cực kỳ quyến rũ.
Tống Trinh Vũ mắt không chớp nhìn chằm chằm Vương Hạo Nhiên một hồi lâu.
Sau một lúc mới giật mình thất thố, nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.
Ta là lão sư cơ mà, tại sao lại nhìn học sinh như thế?Tống Trinh Vũ tự trách trong lòng, ho khan một tiếng để giảm bớt sự lúng túng:"Được rồi được rồi, không nói ngươi là tiểu thí hài nữa, ngươi là nam nhân, được chưa.
"Sau khi mỉm cười, Tống Trinh Vũ nhìn Vương Hạo Nhiên một cách kỳ lạ, "Những gì ngươi vừa nói với Tần lão sư, đến ta cũng bị dọa một phen.
"Trong cảm nghĩ của nàng, Vương Hạo Nhiên vẫn luôn là một học sinh tốt.
"Tống lão sư, ta chỉ là một học sinh.
Làm sao ta có thể làm điều tồi tệ như vậy được? Ta chỉ dọa hắn mà thôi.
" Vương Hạo Nhiên vô tội nói.
"Vậy thì tốt.
" Tống Trinh Vũ hài lòng gật đầu.
Nàng vẫn mong rằng các học sinh của mình đều ngoan ngoãn.
"Tống lão sư, trước khi rời đi, ta thấy trong mắt Tần lão sư có vẻ ham muốn lộ liễu.
Chắc chắn hắn ta sẽ không bỏ cuộc, sẽ tiếp tục dây dưa với ngươi, có thể khi lão sư về nhà buổi tối, hắn ta sẽ quấy rối giữa đường, nếu hắn tức đỏ mắt, thậm chí có thể sẽ! " Vương Hạo Nhiên nói.
Biểu cảm của Tống Trinh Vũ đột nhiên thay đổi.
Trước đây quả thật Tân Lương Tài đã nhiều lần quấy rối nàng trên đường về nhà.
Theo nàng thấy, tình huống mà Vương Hạo Nhiên nói rất dễ xảy ra.
"Tống lão sư, tối nay sau tiết tự học ta đưa lão sư về, đừng sợ!" Vương Hạo Nhiên vỗ ngực nói.
"À, việc này! được rồi.
"Mặc dù để học sinh đưa mình về nhà không thích hợp cho lắm, nhưng Tống Trinh Vũ sợ bị Tân Lương Tài quấy rối hơn.
Tống Trinh Vũ ở trước mặt học sinh, tuy nóng nảy, hơi chút đã vỗ bàn.
Nhưng thực ra nàng đang muốn trị những học sinh không kém tuổi mình là mấy.
Kỳ thật, nàng chỉ là một nữ nhân yếu đuối có tính