Thẩm Bạch hai ngày nay thật sự là dày vò, mỗi ngày đều ăn ngủ chờ Phong Thiên.
Hiện tại toàn bộ Vân Phong chỉ có hai người hắn cùng sư tôn, sư tôn thật ra cũng thường xuyên đến đây chỉ điểm hắn luyện kiếm, bất quá cơ sở hắn quá kém, đích xác còn phải xây dựng thêm, cho nên, Thẩm Bạch mỗi ngày đều ngồi xổm trên Vân Phong, chờ Phong Thiên trở về.
Cũng không thể trách hắn, rốt cuộc hai người ở chung lâu rồi, nhìn thế nào cũng thấy đối phương mi thanh mục tú, Thẩm Bạch rất sợ chính mình bước lên con đường không lối về, mỗi ngày trôi qua trong thấp thỏm bất an.
Hơn nữa sư tôn còn ở trên người hắn hạ truy tung thuật, lý do bình thường đã vô dụng, đến thời điểm hắn đi tu bổ cốt truyện, hắn có thể sẽ trực tiếp lật thuyền, thế nhưng Thẩm Bạch khuyên can mãi, hệ thống cũng chỉ nói tạm thời không có việc gì.
Tra thống, đều là cặn bã bội tình bạc nghĩa!
Vân Phong cái gì cũng tốt, chỉ là lạnh, khắp nơi đều là tuyết, Thẩm Bạch ở cửa sơn môn chờ mãi, nhàm chán bắt đầu đắp người tuyết, vừa mới nặn được cái thứ ba thì bên cạnh đột nhiên truyền đến một câu.
"Ngươi đang làm gì?"
Thẩm Bạch quay đầu, nhìn gương mặt quen thuộc của Phong Thiên, nước mắt lưng tròng, trực tiếp rộng mở hai tay chạy như bay đi qua.
"Sư đệ ngươi rốt cuộc đã trở lại a a a a ——!"
Phong Thiên da mặt động một chút, ở thời điểm Thẩm Bạch sắp lao lại thì nghiêng người.
"Thình thịch!"
Thẩm Bạch úp mặt xuống tuyết.
Thẩm Bạch nằm bò trên mặt tuyết, đối với Phong Thiên dựng thẳng ngón giữa.
"Có ý tứ gì?"
Phong Thiên nhíu mày, trực giác nói cho hắn động tác này chẳng phải tốt đẹp gì.
"Tỏ vẻ đối với ngươi hoan nghênh, với ngươi tưởng niệm giống như nước sông cuồn cuộn liên miên không dứt.
"
"Đúng không?"
Phong Thiên không tin, sau đó vươn tay, đối với Thẩm Bạch cũng dựng thẳng lên một ngón giữa.
Thẩm Bạch:!
Thiên làm bậy, thượng để sống, tự làm bậy, không thể sống.
Ngươi không còn là Phong Thiên ngây thơ trong sáng ngày xưa nữa, ngươi sớm hay muộn sẽ mất ta.
"Sư đệ, ngươi biết không, ngươi vừa đi, ta nhận ra ta đối với ngươi nghĩ đến thiên hoang địa lão ——"
Nhân lúc ánh mắt Phong Thiên có vài phần phức tạp, Thẩm Bạch thuận thế chuyển câu.
"Với Bạch Sương Kiếm chính là khắc cốt minh tâm triền miên.
"
Phong Thiên:!
Kết quả vẫn là bởi vì hắn cầm Bạch Sương Kiếm sao, trong ánh mắt Phong Thiên tựa hồ có một phân ảm đạm.
"Kiếm ta đâu, kiếm của ta đâu?"
Thẩm Bạch đến gần, vẻ mặt chờ mong.
Phong Thiên từ bên trong không gian lấy ra, Bạch Sương Kiếm vẫn là Bạch Sương Kiếm, vừa thấy liền biết không phải vật phàm.
Nhưng mà Thẩm Bạch mới lĩnh giáo qua Sương Quang mười bốn đêm của sư tôn, hiện giờ nhìn Bạch Sương Kiếm, có loại ảo giác khối thịt ba chỉ ăn thì ngon đấy, chính là cảm giác tay nghề đầu bếp còn kém.
Tiếp nhận Bạch Sương Kiếm, Thẩm Bạch nhịn không được sờ sờ, dù sao cũng là sư tôn nhà mình đưa, có là sắt vụn hắn đều nguyện ý giữ gìn, huống chi còn là một thanh kiếm tốt.
Phong Thiên dời mắt, nhìn về phía người tuyết bên cạnh, khó hiểu.
"Đây là cái gì?"
"Người tuyết đó.
"
Thẩm Bạch xoay chuyển tròng mắt, từng bước từng bước đi qua.
"Ngươi, ta, sư tôn, có phải thấy loại ấm áp gia đình rồi đối với ta cảm động đến mức không nói nên lời hay không?"
Phong Thiên cẩn thận nhìn nhìn, người tuyết kia siêu siêu vẹo vẹo, nhìn thế nào đều cảm thấy —— "Thật xấu.
"
Thẩm Bạch:!
Lời trong lòng không nhất thiết phải nói ra, ngươi quả thật không rụt rè.
Thẩm Bạch đem Bạch Sương Kiếm thu vào không gian, sau đó đi lên núi, Phong Thiên nhìn người tuyết kia vài lần, cũng đi lên theo.
"Sư đệ, ngươi đi ra ngoài lâu như vậy, là làm gì thế?.
"
"Không có gì, xem náo nhiệt.
"
"Oa, có náo nhiệt mà ngươi không nói cho ta, ta ở trên Vân Phong rất nhàm chán nha.
"
"Không phải có sư tôn sao.
"
Thẩm Bạch như nghĩ tới cái gì, thần sắc có vài phần mất tự nhiên, cười cười, "Sư tôn như tiên nhân, ta nào dám khinh nhờn nửa phần, có thể bái nhập môn hạ hắn, ta hoài nghi là ta đời trước cứu vớt tu chân giới.
"
Phong Thiên cảm giác Thẩm Bạch có điểm kỳ quái, hắn giật giật ngón tay, ngón cái nhẹ nhàng lướt qua chồng lên ngón trỏ trên nạp giới*, tựa hồ đang do dự, lại có vài phần chần chờ.
Nạp giới là túi không gian nhỉ:>?
"Sư, sư huynh.
"
Phong Thiên ho khan gọi hai tiếng.
Thẩm Bạch dừng bước, nhìn về phía Phong Thiên, nghiêm túc mà nói, Phong Thiên đồ phá hài tử này không thích nói chuyện, số lần kêu hắn là sư huynh chỉ đếm bằng ngón tay.
Không đúng, có khác thường.
Thẩm Bạch che nạp giới, lui ra phía sau vài bước, "Không có tiền, không mượn, từng yêu.
"
Phong Thiên:!
Phong Thiên hít một hơi ở cổ họng, sau đó vươn tay, đối với Thẩm Bạch dựng lên ngón giữa.
Thẩm Bạch:!
"Tỏ vẻ đối với ngươi hoan nghênh, với ngươi tưởng niệm giống như nước sông cuồn cuộn liên miên không dứt.
"
Phong Thiên vẻ mặt không cảm xúc.
Thẩm Bạch:!
Chính là chán ghét cái loại phá hài tử học cái gì cũng nhanh.
Phong Thiên thu hồi, khẽ nhíu mày, sau đó mở miệng.
"Lúc trước lấy đi bảo kiếm của sư huynh là ta không đúng, mong rằng sư huynh có thể không so đo hiềm khích trước đây.
"
Thẩm Bạch chuyển tròng mắt, ah, đây là tính toán cùng hắn giảng hòa?
"Ta đây một hai phải so đo thì thế nào?"
Phong Thiên khóe miệng hơi cong lên, lại áp xuống.
"Vậy thì thỉnh sư huynh so đo cả đời đi.
"
Thẩm Bạch:!
Lời này sao mà càng nghe càng không thích hợp nhỉ?
Thẩm Bạch ngoáy ngoáy lỗ tai, lầm bầm lầu bầu, "Có phải đầu ta bị đông lạnh hỏng rồi hay không, lỗ tai có vấn đề?"
"Chúc mừng sư huynh rốt cuộc cũng có thể tự hiểu lấy mình.
"
"! "
Tin hay không ta một tát chụp chết ngươi, Thẩm Bạch buồn bực, lúc trước Phong Thiên còn lãnh đạm, sau một thời gian cùng hắn ở chung lại trở nên mặt dày vô sỉ như vậy.
Thẩm Bạch nâng lên một tay tuyết, giấu ở phía sau, sau đó vỗ bả vai Phong Thiên.
Ở thời điểm Phong Thiên quay đầu, liền nhét vào bên trong cổ áo y, giống như vô số lần trước đó.
"Ha ha ha ha ——"
Thẩm Bạch ôm bụng cười rộ lên.
Phong Thiên đem tuyết bên trong cổ áp lấy ra sạch sẽ, sau đó nhìn về phía Thẩm Bạch.
Thẩm Bạch lập tức chạy, như lúc trước vậy, mỗi lần đều là hắn chơi xấu chọc ghẹo Phong Thiên rồi lại bị ghẹo lại.
"Sư tôn, sư đệ vừa trở về đã đối với ta lạt thủ tồi hoa, quả thực không còn nhân tính!"
Vào thời điểm Thẩm Bạch sắp chạy tới Kính Hồ, Phong Thiên nắm lấy cơ hội đem Thẩm Bạch đè dưới người, sau đó lấy tuyết nhét vào bên trong quần áo Thẩm Bạch, tuyết tuy rằng mềm nhẹ nhưng vừa tiếp xúc với da là lạnh đến xương.
Thẩm Bạch bị