Vân Hàn sửng sốt, mơ hồ cảm thấy cái tên này có vài phần quen tai.
Thẩm Bạch nhẫn tâm bấu đùi chính mình, lập tức nước mắt lưng tròng, "Không sai, Thẩm Thiên Thiên chính là huynh trưởng ta, nhưng lại là cái đồ hỗn đản phát rồ!"
"Hắn vứt bỏ thê tử, còn hại chết cha mẹ, ta từng thề với trời, lúc gặp lại nhất định phải chính tay đâm chết hắn huyết tế song thân, cho nên, khi ta nghe nói hắn ở phụ cận, liền nhịn không được trộm xuống núi tìm, nhưng ta không nghĩ tới tên hỗn đản kia thế nhưng nhẫn tâm đến vậy, nếu không phải có sư tôn, nói không chừng ta đã chịu khổ bởi độc thủ của hắn!"
Khuôn mặt Vân Hàn vẫn lạnh như cũ, "Nói như vậy, cổ độc trên người ngươi là do hắn hạ?"
Thẩm Bạch kiên định gật đầu, "Không sai, chính là hắn!"
Vân Hàn như suy tư gì, hắn nâng Thẩm Bạch còn quỳ trên mặt đất dậy, chỉ nói.
"Cổ độc này hung ác, huynh trưởng của ngươi đã gia nhập tà ma ngoại đạo.
"
Thẩm Bạch nhìn biểu tình tin tưởng không chút nghi ngờ của Vân Hàn, hơi chột dạ, không dám nói gì.
"Hắn đối đãi ngươi như thế, sau này ngươi nếu thấy hắn, cũng không cần lưu tình, chỉ là không được chấp niệm, con đường tu đạo của ngươi không thể bởi vậy mà sinh tâm ma, biết chưa?"
Thẩm Bạch ngẩn người, gật đầu, hắn cách Vân Hàn rất gần, chóp mũi đều là lãnh hương trên người y.
"Việc này cứ như vậy cho qua đi, ngươi cũng không cần vì thế mà chấp nhất, chờ ngươi tu vi đại thành, tự nhiên có thể lại làm.
"
"Sư tôn, ta! "
Thẩm Bạch bắt lấy tay áo Vân Hàn, miệng giật giật, dưới vẻ mặt vô biểu tình của y, ương ngạnh chuyển đề tài.
"Ta có thể xem kiếm của ngươi không?"
"! "
Trong mắt Vân Hàn dường như có cái cảm xúc gì vừa lóe qua, hắn nghiêng đầu, nhìn về phía Kính Hồ.
"Ta đã không cần kiếm.
"
"! "
"Nó ở đáy hồ, muốn đi xem không?"
Vân Hàn quay đầu nhìn về phía Thẩm Bạch, hơi cúi đầu, hai bên tua nhẹ nhàng lưu động, một đầu tóc đen điểm điểm rơi xuống.
Thẩm Bạch nuốt nước miếng, trong mắt chỉ còn lại gương mặt tuyệt đẹp này.
"Được, được nha.
"
Vân Hàn nắm lấy cánh tay Thẩm Bạch, sau đó bay vào bên trong Kính Hồ, mũi chân nhẹ nhàng đạp lên lá sen, lá sen thẹn thùng giật mình, quơ quơ vài cái lại khôi phục nguyên dạng.
Sau đó, hai người hoàn toàn đi vào trong hồ, Thẩm Bạch theo bản năng muốn nhắm mắt, lại cảm giác được chân khí bao bọc quanh thân, ngăn cách nước ở bên ngoài.
Hắn mở mắt ra, sau đó nhìn xuống bên dưới Kính Hồ.
Ai ngờ dưới hồ nước này thế nhưng còn có đất trời khác, lá sen hoa sen đều vô căn mà đứng, ở trung tâm, chính là một tiểu đình, chính là tiểu đình trước kia Thẩm Bạch nhìn thấy.
Vân Hàn giữ chặt tay Thẩm Bạch, sau đó hướng tới chỗ tiểu đình, lúc hai người vừa mới đứng yên, tiểu đình giống như mặt nước gợn sóng nhộn nhạo biến mất, cái gì cũng không lưu lại, sau đó ánh sáng hiện lên.
Thẩm Bạch hơi hơi nhắm mắt, nắm chặt ống tay áo Vân Hàn, ống tay áo kia mềm nhẹ, nắm ở trên tay phá lệ thoải mái.
Bốn phía phảng phất như hoa trong gương, trăng trong nước, ngay cả lá sen hoa sen phía trên cũng chỉ như trong gương, hư hư thật thật, giống thật mà giả.
"Sư tôn?"
Thẩm Bạch nhịn không được dò hỏi.
Vân Hàn vươn tay, toàn bộ đáy hồ trở nên sôi trào, không gian vặn vẹo, sau đó, bọn họ lại ở một đất trời khác.
Dưới chân bọn họ dường như là một mặt gương lớn, nước chảy mang theo gợn sóng, nhưng không có làm ướt giày.
Không trung như một mặt gương bằng nước, Thẩm Bạch ngẩng đầu nhìn nhưng lại không thấy ảnh ngược.
"Sư tôn, ngươi đem Sương Quang mười bốn đêm giấu ở chỗ này sao?" Thẩm Bạch hỏi.
Vân Hàn khẽ lắc đầu, ngay sau đó thoải mái vương ngón tay chỉ về phía trước, ống tay áo giơ lên, khoảng không trước mắt Thẩm Bạch xuất hiện một thanh kiếm.
Một thanh kiếm làm kinh sợ vô số người.
Kiếm kia cứ như vậy nổi tại hư không, kiếm khí lạnh thấu xương tung hoành bốn phía, thanh kiếm mộc mạc không khảm đá quý, cũng không phối hoa văn, nhưng mà mỗi một tấc là một kiệt tác tỉ mỉ, tựa như không có đồ vật nào xứng để đặt lên nó.
Nó là một thanh kiếm, nên là một thanh kiếm.
Thẩm Bạch đột nhiên nhớ tới Bạch Sương Kiếm, Bạch Sương Kiếm của hắn cũng được coi là vật phẩm tốt nhất, nhưng mà đem ra so sánh thì lại chẳng khác gì món đồ chơi.
Như thế nào là kiếm?
Nên sắc bén khiến chúng sinh sợ hãi, nên một kiếm đóng băng mười bốn châu, lần đầu tiên ngươi nhìn thấy nó, ngươi sẽ không muốn đi chinh phục, chỉ nghĩ phải bị nó chinh phục.
Mà chủ nhân thanh kiếm này, nên như thế nào đây?
Thẩm Bạch có cảm giác rất kỳ quái, hắn quay đầu nhìn về phía Vân Hàn, Vân Hàn khó hiểu, cho rằng hắn muốn nắm thử kiếm.
Y vươn tay, hơi nắm chặt, Sương Quang mười bốn đêm run rẩy, sau đó ong ong hai tiếng bay tới chỗ Vân Hàn, ở bên cạnh hai người xoay vài vòng, sau đó thành thật rơi vào trong tay Vân Hàn, dường như khí thế khiến chúng sinh sợ hãi vừa rồi chỉ là ảo giác.
Nhưng Thẩm Bạch cảm giác được kiếm khí lạnh thấu xương quanh quẩn ở bốn phía, cắn