“Cũng không tệ lắm.”
Tia sáng đỏ trong mắt Phương Vỹ Huyền nổi lên, ký hiệu trong đôi mắt xoay tròn, đột nhiên thay đổi phương hướng.
Cái ly và muỗng canh đã biến mất trên không trung lại hợp thành từ những hạt vừa phân tán, rơi xuống mặt bàn.
Lúc sau, Phương Vỹ Huyền khép hai mắt lại.
Đến lúc mở mắt ra lần nữa, hai mắt anh đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
“Lúc không cần thì vẫn nên ít dùng đôi mắt này lại mới được.
Nó khiến tất cả mọi thứ đều trở nên nhàm chán.” Phương Vỹ Huyền lắc lắc đầu lẩm bẩm.
…
Ngày hôm sau, ngày hai mươi lăm tháng sáu.
Hôm nay là một ngày cực kỳ căng thẳng đối với tất cả học sinh cấp ba ở Hoa Hạ.
Ngày này là ngày công bố thành tích thi vào đại học.
Thành quả của quá trình ba năm học tập chăm chỉ, hôm nay có thể nhìn thấy rồi.
Thành phố Giang Hải, nhà họ Đường.
Sáng sớm Đường Thanh Hiền đã rời giường, ngồi trước máy tính, chuẩn bị để đăng nhập vào trang web xem thành tích thi đại học của bản thân.
Theo như thường lệ thì điểm thi đại học sẽ được công bố vào lúc mười giờ sáng.
Đường Thanh Hiền căng thẳng đến nỗi bàn tay cũng run rẩy.
Đường Chí Hòa vừa lúc nghỉ về nhà, lúc này đang ngồi bên cạnh cô ta nói: “Tiểu Hiền, không cần căng thẳng vậy đâu.
Theo như kinh nghiệm năm đó của anh thì điểm thi thường sẽ cao hơn tâm lý mong muốn rất nhiều.”
Đường Thanh Hiền cắn môi nói: “Em cũng không muốn căng thẳng, nhưng căng thẳng nó tự đến đấy chứ.
Em chỉ sợ không đủ điểm vào Đại học Nam Đô, vậy thì xong đời.”
“Năm nay điểm đầu vào của Đại học Nam Đô hẳn là trên dưới sáu trăm sáu mươi.
Chỉ cần em phát huy như bình thường thì hẳn là không phải vấn đề gì quá lớn.”
“Môn toán ở kỳ thi đại học khó quá, một nửa đề phần sau em đều đoán mò…” Đường Thanh Hiền nói.
“Đã thi xong lâu rồi, kết quả cũng đã định, chờ thành tích nữa là được.” Đường Chí Hòa an ủi nói.
Thời gian trôi qua từng giây một, cách mười giờ càng ngày càng gần.
Vô số học sinh cũng giống như Đường Thanh Hiền, đang ngồi trước máy tính chờ xem điểm thi đại học của bản thân.
Thời gian nhanh chóng đến.
Đường Thanh Hiền lập tức nhập mã số dự thi và số chứng minh thư của mình vào xem điểm.
Một giây khi trang mạng hiện ra, Đường Thanh Hiền nhắm chặt mắt lại không dám nhìn.
“Ha ha, anh đã bảo không thành vấn đề rồi mà.” Đường Chí Hòa vừa vỗ vỗ bả vai cô vừa cười nói.
Lúc này Đường Thanh Hiền mới dám mở mắt ra nhìn về phía thành tích của bản thân.
682 điểm.
Thành tích này không ít hơn nhiều so với mong muốn của Đường Thanh Hiền.
Lòng của Đường Thanh Hiền lại thả lỏng trong nháy mắt.
Điểm này nếu muốn ghi danh vào Đại học Nam Đô thì không thành vấn đề.
Sau khi thở phào một hơi, Đường Thanh Hiền lại nghĩ đến một người.
Không biết người kia thi thế nào nhỉ?
Đường Thanh Hiền nghĩ nghĩ rồi cầm điện thoại ra gọi cho Phương Vỹ Huyền.
…
Phương Vỹ Huyền vừa mới rời giường, đang chuẩn bị xuống lầu mua bữa sáng.
Di động vang lên, anh nhanh chóng bấm nhận.
“Phương Vỹ Huyền, thi thế nào rồi? Điểm số có vừa lòng không?” Trong điện thoại, Đường Thanh Hiền gấp gáp hỏi.
“Nói cái gì vậy…” Phương Vỹ Huyền nghi ngờ hỏi.
“Điểm thi đại học ấy! Hôm nay là ngày có điểm thi đại học mà, chẳng lẽ cậu không biết sao?” Đường Thanh Hiền ngạc nhiên nói.
“Ồ, tôi quên mất.” Phương Vỹ Huyền thản nhiên đáp.
Anh đã trải qua rất nhiều lần thi đại học rồi nên chẳng thèm để ý nữa.
Chỉ có điều khác biệt duy nhất là trong lần thi vào đại học này anh có hơi mệt mỏi, cứ muốn làm xong nhanh để nghỉ ngơi, hoặc là tiếp tục nghiên cứu Áp Linh trận.
Điều này khiến anh không kiềm chế được tốc độ khi làm bài, gần như đã làm hết tất cả các đề có thể làm được.
Đây cũng là một loại hành vi theo bản năng.
Sau khi Phương Vỹ Huyền thi xong mới đột nhiên nhớ tới.
Chẳng qua cũng không sao.
“Vậy bây giờ còn không nhanh tra điểm đi?” Đường Thanh Hiền nói.
“Có gì hay mà tra, chẳng phải đến lúc đó trường học cũng thông báo sao?” Phương Vỹ Huyền đáp.
“Đây là điểm thi đại học đó… Sao cậu chẳng căng thẳng chút nào vậy? Tôi, tôi tra giúp cậu! Cậu đọc mã số dự thi cho tôi.” Đường Thanh Hiền nói.
“Được rồi, tôi gửi tin nhắn cho cô.” Phương Vỹ Huyền nói.
…
Đường Thanh Hiền nhanh chóng nhận được tin nhắn của Phương Vỹ Huyền.
Cô ta lập tức nhập mã số dự thi của Phương Vỹ Huyền vào trang web, sau đó nhấn nút tìm kiếm.
“Không tìm được kết quả.”
Đường Thanh Hiền sửng sốt, lại lần nữa nhập mã số dự thi vào, sau đó tìm kiếm lần nữa.
“Không tìm được kết quả.”
“Tại sao lại như vậy? Hẳn là mã số dự thi này đúng mà, nếu không thì nó phải hiện là sai mã số dự thi mới phải.” Đường Thanh Hiền nghi ngờ nói.
“Có thể là vì có nhiều người tìm kiếm cùng lúc nên nghẽn hệ thống đấy.
Chờ lát nữa tìm lại là được.” Đường Chí Hòa bên cạnh nói.
Mười phút nữa trôi qua, Đường Thanh Hiền tìm lại lần nữa, vẫn là kết quả như thế.
Nửa tiếng sau, Đường Thanh Hiền lại tìm, vẫn không thành công.
Sau nhiều lần tìm kiếm, Đường Thanh Hiền xác nhận rằng không phải vấn đề do hệ thống quá tải.
Cô ta đã hỏi rất nhiều bạn học rồi.
Mọi người đều tra được thành tích của bản thân.
Chỉ có thành tích của Phương Vỹ Huyền là không thể tra ra, chuyện này cũng rất kỳ lạ.
Buổi chiều, Đường Thanh Hiền nhận được thông báo của chủ nhiệm lớp Tôn Quốc Dũng.
“Thành tích thi đại học lần này khá là khả quan.
Ngày mai trường hợp mở một đại hội khen ngợi.
Là một trong những học sinh đạt điểm cao nhất, em nhất định phải trở về đây.
Đến lúc đó còn phát giấy khen nữa.” Giọng điệu Tôn Quốc Dũng vui sướng nói.
Đường Thanh Hiền đồng ý rồi lại hỏi: “Thầy tôn, em muốn hỏi một câu ạ.
Thầy có tra được thành tích của Phương Vỹ Huyền không?”
“Quả thật là không có.
Cả khối chỉ có mỗi điểm của một mình cậu ta là không thể tra được, thật kỳ lạ.” Tôn Quốc Dũng nói.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy ạ?” Đường Thanh Hiền hỏi.
“Thầy cũng không rõ lắm.
Chẳng qua bản thân Phương Vỹ Huyền cũng không để ý chuyện này thì phải mà? Nếu là học sinh