Những học sinh đang bàn tán xôn xao quay đầu lại, khi nhìn thấy Đường Thanh Hiền thì sắc mặt ai nấy đều thay đổi, ngậm miệng lại ngay.
Phần lớn họ đều biết về bối cảnh gia đình của Đường Thanh Hiền, không dám đắc tội cô ta.
Nhưng họ lại chẳng thèm bận tâm về cậu học sinh kia.
Thi đại học đã kết thúc, những bạn học sẽ đường ai nấy đi ngay thôi, rất có thể sau này không bao giờ gặp mặt lại.
Dù Đường Thanh Hiền có gia thế thì có thể làm gì họ?
“Nói thật còn không cho nói hả? Không một ai có thể bẻ cong sự thật! Trong lần thi thử đó, cậu ta đã gian lận để được điểm cao!” Cậu học sinh kia nói to.
“…” Đường Thanh Hiền tức giận đến mức mặt mày trắng bệch, nói không ra lời.
“Đi thôi đi thôi.” Đường Chí Hòa đứng bên cạnh kéo Đường Thanh Hiền đi về phía trước.
Đám học sinh thấy Đường Thanh Hiền đi rồi, quay lại nhìn cậu học sinh kia với ánh mắt kính nể.
“La Tuấn Kỳ, ghê gớm, không ngờ có thể chọc nữ thần Đường tức đến không nói nên lời luôn.” Cậu học sinh đứng bên cạnh nói.
“Ha ha, nếu cô ta đi chậm hai bước, tôi còn có thể nói ra những lời khó nghe hơn! Bây giờ đã có thành tích thi đại học rồi, mà còn dám che chở Phương Vỹ Huyền, cô ta cho rằng mình có tiền thì ghê gớm lắm à.” La Tuấn Kỳ cười khẩy, nói.
“Nhưng đắc tội với cô ta, thật sự không sợ cô ta…” Cậu học sinh đứng bên cạnh nói.
La Tuấn Kỳ cười khẩy một tiếng, nói: “Bây giờ là xã hội pháp trị, nếu cô ta thật sự làm gì tôi, tôi sẽ tìm phóng viên tìm cảnh sát, làm to chuyện này ra… Đến lúc đó, nói không chừng tôi còn kiếm được khoản tiền lớn nữa đó.”
…
Đường Thanh Hiền đi cùng Đường Chí Hòa vào hội trường trường học.
“Những người đó thật là quá đáng, Phương Vỹ Huyền vốn không gian lận, thế mà họ lại bôi nhọ cậu ấy!” Đường Thanh Hiền nói với giọng phẫn nộ.
“So đo cùng bọn họ làm gì? Miệng mọc trên người người ta, cậu ta muốn nói gì cũng được, điều này không ảnh hưởng đến sự thật.” Đường Chí Hòa trấn an cô ta.
“Đến hôm nay còn chưa có kết quả điều tra về thành tích của Phương Vỹ Huyền, cho dù là không điểm thì cũng phải có kết quả rồi chứ?” Đường Thanh Hiền hỏi Đường Chí Hòa.
Đường Chí Hòa gật đầu, nói: “Ngày hôm qua cha đã gọi điện thoại hỏi hiệu trưởng Trần, hiệu trưởng Trần nói sẽ cho người đi điều tra nguyên nhân, có lẽ hôm nay sẽ có kết quả.”
Hai người ngồi xuống hàng ghế trước bên trái hội trường.
Hôm nay là buổi lễ tuyên dương kết quả kỳ thi đại học, ngoại trừ những học sinh tốt nghiệp đến tham dự, thì còn cả phụ huynh.
Phụ huynh đều mong được nhìn thấy con cháu nhà mình lên bục lãnh thưởng, đây là cảnh tượng khiến mọi người đều tự hào.
Ban đầu Đường Mạnh Sơn cũng muốn đến, nhưng tạm thời phải về tập đoàn để gặp một vị khách hàng quan trọng, chỉ đành bỏ lỡ.
Khoảng hơn mười một giờ sáng, trên tất cả ghế ngồi trong hội trường đều ngồi đầy học sinh và phụ huynh.
Còn hàng ghế trước bục, những lãnh đạo nhà trường cũng đã ngồi đông đủ
Trên mặt mỗi một lãnh đạo đều nở nụ cười, hiển nhiên là rất hài lòng với thành tích thi đại học lần này.
Đến đúng mười một giờ, chủ nhiệm Phan Tấn Trung làm người phát biểu cảm nghĩ về quá trình dạy học đã bắt đầu lên tiếng.
“Cảm ơn những quý phụ huynh và học sinh đã có mặt trong hôm nay, buổi lễ tuyên dương thành tích thi đại học đã sắp bắt đầu…”
Bản thảo diễn thuyết của Phan Tấn Trung rất dài, ước chừng phải nói mất tận mười lăm phút.
Nhưng phụ huynh và học sinh ngồi phía dưới đều rất phấn khởi.
Đối với những học sinh sắp tốt nghiệp cấp ba mà nói, đây là cơ hội cuối cùng được tham dự buổi lễ tại trường trung học Giang Hải của họ.
Trước kia, họ cảm thấy những bài phát biểu này quá nhàm chán nhạt nhẽo, lúc nào cũng mong nó nhanh kết thúc.
Nhưng lúc này, bọn họ lại không nỡ.
Vu Ánh Hà cũng góp mặt trong số những học sinh này.
Tuy học kỳ sau cô ấy mới lên lớp mười hai, nhưng cô ấy muốn đến nơi này để cảm nhận chút không khí của buổi lễ tuyên dương, lấy đây làm động lực nỗ lực học mười hai.
“Không biết thành tích anh Vỹ Huyền tại sao lại tra không ra… Ôi.” Vu Ánh Hà ngồi xuống ghế, tâm trạng lại chìm xuống.
Hôm qua cô ấy đã lên mạng xem thành tích thi đại học giúp Phương Vỹ Huyền mười mấy lần, nhưng vẫn không xem được kết quả.
Cô ấy nghe bạn học nói thành tích thi đại học quá tốt, hoặc là cao đến biếи ŧɦái, hoặc là quá thấp như không điểm thì mới xảy ra trường hợp này này.
Nhưng trường hợp vì số điểm quá cao mà không hiện thành tích chưa từng xảy ra bao giờ.
Còn vì bị không điểm nên không xem được điểm lại xuất hiện rất nhiều lần.
Bởi vậy, Phương Vỹ Huyền có thể rơi vào trường hợp thứ hai .
Tuy rằng lúc gọi điện thoại cho Phương Vỹ Huyền, cô ấy không nghe ra cảm xúc khác thường nào trong giọng của Phương Vỹ Huyền.
Nhưng Vu Ánh Hà biết, chắc chắn trong lòng Phương Vỹ Huyền rất khó chịu, chỉ là không thể hiện ra mà thôi.
Đối với bất kỳ một học sinh tốt nghiệp cấp ba nào mà nói, thì thành tích thi đại học là quan trọng nhất.
Nó không chỉ quyết định sự phát triển của bản thân trong tương lai, mà nó còn là kết quả của ba năm nỗ lực.
Ba năm nỗ lực học cấp ba, kết quả thi lại là không điểm, chuyện thế này, người bình thường không ai có thể chấp nhận được!
“Ông trời phù hộ, chỉ là hệ thống bị lỗi… Nhất định anh Phương Vỹ Huyền không bị không điểm, mà là thi được số điểm quá tốt.” Vu Ánh Hà ngồi trên ghế chắp tay trước ngược,