Trong căn phòng tĩnh mịch, màn đêm gần như bao trùm toàn bộ, ánh sáng vàng nhàn nhạt phát ra từ cây đèn bàn, chiếu sáng 1 phần gương mặt góc cạnh của người đàn ông, vẻ đẹp lai được phô trương triệt để.
Đám thuộc hạ kính cẩn đứng bên cạnh, một tên ngồi trên xe lăn, tay phải bó bột, mặt mũi bầm dập nhìn chằm chằm Loutky đang chăm chú cầm điện thoại xem 1 video được quay lại, ánh mắt lưu chút hoảng sợ nhưng vẫn không phục.
Video vừa kết thúc, tên ngồi xe lăn đã lên tiếng, vừa để thanh minh cho chính mình, vừa như lấy cớ nhận lỗi.
"Thiếu gia, người phụ nữ này quá tà ma.
Một mình đánh hết bọn thuộc hạ, tốc độ này chắc chắn không phải người bình thường.
Có lẽ là sát thủ hoặc gián điệp của quốc gia nào đó được đào tạo chuyên nghiệp.
Nếu có lần sau, thuộc hạ tuyệt đối không lơ suất như lần này."
Loutky thoải mái dựa trên ghế, vắt chéo chân, xem xong video không chút biểu cảm nhưng nghe tên thuộc hạ kia nói vậy, ánh mắt bỗng xuất hiên tia chán ghét.
Chậm rãi đáp lại.
"Lần sau? Ngươi còn muốn ta mất mặt lần nữa?"
Tình tiết câu hỏi phát triển theo hướng mình không lường trước, tên thuộc hạ tái mặt, điên cuồng phủ nhận.
"Thuộc hạ tuyệt đối không có ý này, ý thuộc hạ là....."
Tên kia chưa nói hết, Loutky đã trừng mắt, ném mạnh một cuốn sách vào người gã, lớn giọng dọa những tên xung quanh sợ đến bất động, tim đập thình thịch.
"Ta cần quan tâm ý ngươi là gì? Không đánh lại được là do ngươi vô dụng, kém cỏi, đừng quy trách nhiệm cho người khác quá mạnh.
Còn dám nói sơ suất, ngươi là con thưởng ả ta, ngay cả súng cũng không mang, mang theo 40 tên nhãi nhép đó thì làm được gì.
Ta chưa cảnh báo ngươi sao? Hay ngươi coi thường ta?"
"Không...thuộc hạ..khô...không dám"
Tên kia bị chửi không ngẩng mặt lên, mặt cắt không còn một giọt máu, toàn thân run rẩy sợ hãi.
"Các ngươi nói video này là quay lén?"
Tên ngồi xe lắn kia sợ đến không dám thở mạnh, tâm trí không vững nói chi là trả lời, người bên cạnh đành lên tiếng báo cáo.
"Đúng vậy, thiếu gia"
Không nói thì thôi càng nói càng tức giận, Loutky ném điện thoại trong tay vào mặt thuộc hạ vừa lên tiếng, gặn giọng, sự phẫn nộ đè nén.
"1:34 ; 2:05 ; 2:45"
Tên thuộc hạ lập tức xem lại video, bọn họ cứ nghĩ quay xa lại lén lút như vậy sẽ không ai để ý nhưng sự thật lại khiến bọn họ sợ đến tim ngừng đập.
Ở những giây Loutky chỉ ra, dù màn hình phóng to độ phân giải hơi thấp nhưng bọn họ chắc chắn không nhìn nhầm, chỉ thoáng qua chưa đến 1 giây, thiếu nữ đang đánh đấm trong video đã lướt mắt nhìn chuẩn xác camera ẩn.
Không chỉ 1 lần mà tận 3 lần, đã vậy còn nhếch mép cười với bọn họ.
Quá đáng sợ rồi!
Mấy người phi thường giao đấu kéo bọn họ vào làm gì chứ??
Nhân vật phụ còn không xứng!!
Những tên xem xong đều vô cùng kinh ngạc, có người miệng không ngậm lại được, biểu cảm không thể tin được, lắp bắp.
"Cái...cái này...không thể nào"
Mà người đàn ông kia toàn thân sát khí nồng đậm, căn phòng vốn tối tăm lại thêm khí buốt, âm u cảm tưởng đã đặt chân đến thế giới khác, lòng người không ngừng bị ép hoảng sợ tới cùng cực.
"Cút ra ngoài"
Một giọng nói lạnh lẽo, trầm thấp ẩn chứa sự tức giận trực bùng nổ vang lên.
Mấy tên thuộc hạ không chần chừ mà lập tức vụt chạy ra ngoài.
Loutky ngồi một mình trong phòng, ánh đèn mờ ảo khiến cơ thể hắn chìm hơn nửa vào bóng tối, trông thật cô độc, bi thảm nhưng sự ngương ngạnh, kiêu ngạo cùng tàn nhẫn cũng không vì thế mà biến mất.
Cánh cửa bỗng mở ra làm gián đoạn