Ánh sáng chiếu xuống mặt biển lấp lánh màu bạc sáng chói, một ngày mới bắt đầu.
Căn biệt thự đẹp đẽ, sang trọng mới sáng sớm đã vô cùng tất nấp, bởi có ai đó dậy muộn, sắp bỏ lỡ kì kiểm tra.
Bịch bịch bịch……thiếu nữ đầu tóc bù xù, gương mặt không trang điểm trở nên trong sáng thanh khiết như ánh trời mùa đông, tiếng bước chân vội vã chạy loạn khắp nơi.
“Ngạo Đường, điện thoại em đâu?”
“Dưới gậm giường”
“Chết tiệt, sao lại hết pin vào lúc này? Lão công, xạc….”
“Ngăn kéo thứ hai, tủ đầu giường”
Ngạo Đường không còn xa lạ với bộ dạng nước đến chân mới nhảy của vợ nhỏ nhà mình, vẫn ung dung chuẩn bị bữa sáng, đặt từng tiếng táo vào chiếc hộp nhỏ hình 3 anh em nhà gấu, nước ấm pha mật ong.
Xong!
Nhà mới cách biệt thự của bọn họ khá xa, cần 1 tiếng đi xe, mà chỉ còn 15 phút nữa là vào giờ thi, sắp không kịp rồi.
Tống Mịch gấp gáp xỏ giày, còn chưa ra khỏi cửa, đã bị anh kéo lại nhét hộp cơm vào cặp, ôn tồn hỏi.
“Thật sự không cần anh đưa đi?”
“Không cần đâu, Mặc Hoành chỉ bế được em thôi”
Vừa quay đi, cằm cô đã bị kéo nhẹ ngả về phía sau.
Chụt, một nụ hôn thoáng lướt qua trên môi, đọng lại chút vị mật ong ngọt ngọt.
Ánh mắt Ngạo Đường lấp lánh, tràn đầy sự sủng nịnh
“Đi cẩn thận”
“..biế..biết rồi”
Mặc Hoành chờ bên cạnh gào thét: ”……” Sắp muộn rồi, hôn với hít cái gì? Hừ.
Tống Mịch xoay người, cơ thể chầm chậm lơ lửng trong không khí với tư thế bế công chúa.
Giây sau liền bay vụt đi.
Cô hạ cánh xuống tầng thượng dãy lớp học cũng là lúc tiếng chuông vào giờ vang lên.
May quá, vẫn kịp!
Kì thi kéo dài 2 tiếng, bước ra khỏi phòng thi, Tống Mịch nhếch môi cười, bộ dạng ung dung, tự tin đắc thắng khiến những học sinh đi quanh không khỏi ghen tị, ngưỡng mộ.
Không phải tự dưng Tống Mịch quậy phá đủ đường mà nhà trường không đuổi học cô hay đình chỉ.
Thiên Tư Mai, Lâm Nam Dương cả Tần Y Hân khi đó cũng được Lăng Giang đưa đến đây, dù không phải trường học cho con ông cháu cha, nhưng ngôi trường này lại vô cùng nổi tiếng, danh giá, đứng trong top 3 trường đại học đứng đầu cả nước với điểm số tốt nghiệp và sinh viên ra trường thành đạt.
Cẩn gia chỉ là một phần nhỏ, quan trọng là bên cạnh danh phận nữ ma đầu, Tống Mịch còn là học bá của khoa Công Nghệ Thông Tin, điểm số chưa bao giờ dưới 97, luôn trong top 3 của cả khoa.
Vì vậy dù có nghịch tới đâu nhà trường cũng không làm khó cô.
Điều này chứng minh chỉ có thực lực mới là chân chính.
Có thực lực chắc chắn có quyền lực.
Còn có quyền lực chưa chắn có thực lực.
Tống Mịch giữ nguyên bước vào cangtin.
Mấy ngày nay cô nghỉ liên tiếp những tin đồn bao nuôi cứ thế ngày càng nhiều nhưng ai cũng đã quen với việc này nên lời ra tiếng vào chỉ dám nói sau lưng.
Vừa lôi cơm hộp ra đã thu hút vô số ánh nhìn, ngỡ ngàng có, kinh ngạc hay khinh thường đều có.
Tống Mịch không quan tâm, chậm rãi vừa ăn vừa chơi game.
Trong góc phòng thiếu nữ nhìn bóng lưng cô mà mìm chặt môi, ánh mắt không giấu nổi sự hận thù, căm giận, đứng phắt dậy bỏ đi.
Lướt lướt douyin 1 hồi, cô phát hiện một video rất đỗi quen thuộc.
Trong video là một chàng trai với làn da trắng xứ nổi bật trong bộ đồ đen, hơi mím môi, cúi đầu nhìn chằm chằm xiên thịt nướng, cách 1 màn hình vẫn nhận rõ sự lạnh lùng, thờ ơ cùng cao quý trời sinh.
Tống Mịch bấm xem bình luận, những lời khen, cảm thán, ca ngợi với nhưng mỹ từ hoa lệ vô cùng nhiều, Ngạo Đường thu được vô số “vợ”, càng đọc khóe miệng cô càng nhếch lên vui vẻ.
Nói đúng lắm, lão công nhà cô là đẹp nhất, cô biết! Cho 1 like.
Nhưng không mặc gì vẫn là đẹp nhất, đáng tiếc các ngươi cả đời cũng không được nhìn.
Chợt nhận ra có điều không đúng, Tống Mịch nhíu mày suy nghĩ một hồi rồi lên mạng thử tìm, quả nhiên không chỉ một, có rất nhiều video ngắn quay anh ngày hôm đó, lượt like và chia sẻ lên đến 10.000
Cô hơi mím môi, ánh mắt liền trở lại nghiêm túc, gọi cho Lộ Khiết.
“Chị, có chuyện gì vậy?”
“Tìm cách xóa hết video có mặt Ngạo Đường cho chị”
“À, mấy cái đó em cũng biết.
Nhưng nhiều như vậy lại thêm thời gian quá dài, xóa hết có chút khó”
Tống Mịch gõ gõ ngón tay từng nhịp đều đặn trên mặt bàn, vẻ mặt cực kì bình thản.
“Làm được không?”
Bên kia điện thoại vang lên tiếng đánh máy dồn dập, liên hoàn, có vẻ như bên cạnh Lộ Khiết có ít nhất 10 người đang thao tác.
Sự dễ thương nũng nịu trong giọng điệu của cô nhóc cũng dần biến mất, chỉ có hỏi đáp ngắn gọn.
“70%”
“Huy động toàn Reinor thì sao?”
“Đơn hàng thì sao?”
“Đóng web, không nhận”
“Vậy muốn thất bại cũng khó.”
Âm điệu Lộ Khiết lộ rõ vẻ hứng phấn, có vẻ cô nhóc ngày ngày quản lí Fehlia cùng đấu khẩu với thành viên trong tổ chức đã chán lắm rồi, lâu lắm hôm