Lúc Phong Vân trở về căn cứ địa trời đã nhá nhem tối.
Theo thường lệ ngày hôm nay hắn sẽ lấy tất cả vật liệu hung thú đã đạt được đem tới thương hội chợ đen bán, lần này bởi vì hắn chỉ tìm kiếm hung thú tam cấp lạc đàn cho nên lãng phí rất nhiều thời gian, ngày hôm nay chỉ kiếm được 20w mà thôi.
Chỉ có điều như vậy đã kiếm lời hơn rất nhiều so với người tầm thường, căn bản không thể so sánh.
"Vẫn còn rất xa chưa đủ, nếu muốn mua nhà ở nội thành thì ít nhất phải có mấy trăm triệu…"
Hung thú tàn sát bừa bãi, không gian trong căn cứ địa thì không thay đổi, nhưng nhân khẩu lại gia tăng từng năm, vì vậy giá phòng đương nhiên cũng tăng lên, một căn nhà bình thường trong nội thành đã có giá hơn trăm triệu rồi, đừng nói những biệt thự có hoàn cảnh tốt.
Những nơi đó không chỉ có tiền mà còn phải có thực lực tương ứng mới được.
"Ngày hôm nay đúng là có mấy hình chiếu hung thú tam cấp, nhưng đáng tiếc không có thuộc tính thiên phú."
Phong Vân lắc đầu, quả nhiên thuộc tính thứ này rất khó gặp được ở nơi này.
Trở lại viện phúc lợi Phong Tiểu Lan nhìn thấy hắn, đi nhanh qua đó nhỏ giọng nói: "Tiểu Vân, có một đàn ông đầu hói tự xưng là thầy chủ nhiệm của ngươi tới đây để tìm ngươi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hả?
Vẻ mặt Phong Vân có chút ngoài ý muốn, hắn tới đây làm gì không phải đã nói rõ rồi sao? Lẽ nào muốn nuốt lời?
Phong Vân đi vào viện phúc lợi với suy nghĩ như vậy, xa xa có thể trông thấy viện trưởng đang chiêu đãi lão sư đầu hói.
Từ sau khi Phong Vân nặc danh gửi 20w cho viện phúc lợi, rõ ràng cuộc sống ở đây đã được cải thiện, viện trưởng đã tự mình mua lá trà và bánh ngọt dùng để chiêu đãi lão sư đầu hói.
Nhìn thấy Phong Vân đi vào, lão sư đầu hói theo bản năng đứng dậy, sắc mặt có chút không được tự nhiên, hiển nhiên là nghĩ tới chuyện thất bại thảm hại với đối phương cách đây không lâu.
Hắn làm lão sư nhiều năm như vậy, đây vẫn lần đầu tiên thua học sinh của mình, lại còn thất bại triệt để như vậy, ít nhiều cũng khiến hắn có chút mất tự nhiên khi đối mặt với Phong Vân.
Viện trưởng không nhìn ra điều này, bà vẫy vẫy tay với Phong Vân, "Tiểu Vân, thầy chủ nhiệm tới tìm ngươi, hai người các ngươi cứ từ từ nói chuyện."
Sau đó bà lại nói với thầy chủ nhiệm là buổi tối ở lại dùng cơm, sau đó lui ra ngoài đi chuẩn bị cơm tối.
Trong phòng khách, chỉ còn lại Phong Vân và lão sư đầu hói.
Lão sư đầu hói thông qua sự hiểu biết lúc trước cũng hiểu rõ Phong Vân được lớn lên trong một môi trường như thế nào.
Nhưng trong điều kiện như thế này, thậm chí có thể nói là môi trường có chút thấp kém nhưng có thể đạt tới cấp độ như bây giờ, đây không phải thiên tài thì là gì!
Thậm chí trong lòng hắn cũng cảm giác giống như Phong Vân, cho dù ở nội thanhd có rất nhiều thiên tài, cũng có một chỗ đứng.
"Lão sư tìm ta có chuyện gì không?" Phong Vân đi tới nói.
Lão sư đầu hói nhớ tới chính sự, lập tức từ trong ngực lấy ra một hộp bìa cứng đưa cho Phong Vân, "Đây là trợ cấp hiệu trưởng cho ngươi, bên trong là tam phẩm đan dược Bảo Nguyên Đan."
Tam phẩm đan dược Bảo Nguyên Đan?
Trên mặt Phong Vân lộ ra sự kinh ngạc, theo hắn biết thứ này có giá trị trên trăm vạn, thậm chí còn có thể cao hơn nữa, bên ngoài thành gần như rất ít gặp, chỉ có trong nội thành mới lưu truyền.
Mà tác dụng của đan dược này chính là trợ giúp rèn luyện thân thể, được sử dụng như một loại thuốc quý, giống như Địa tâm và Linh Chi, rồi kết hợp thiên địa nguyên lực mà chế luyện nên.
Đối với võ giả mà nói không có hiệu quả gì quá lớn, nhưng đối với võ giả bên dưới mà nói quả thật có thể nói thuốc đại bổ.
Phong Vân không nghĩ tới, trường học lại nguyện ý tiêu một giá trị lớn như cậy để bồi dưỡng hắn, thật ra điều này khiến hắn có chút bất ngờ.
Xem ra hiệu trưởng chính là người có lòng quyết đoán.
Không hề do dự, Phong Vân nhận lấy Bảo Nguyên Đan, nhìn