Đạt tới Đoán Cốt Như Cương tầng thứ sáu, chiến lực Phong Vân không thể nghi ngờ lại cao hơn một cấp độ.
Cái này có thể làm cho tốc độ của hắn nhanh hơn, lực lượng càng mạnh xuất thủ càng nhanh nhẹn lực phòng ngự cũng tăng lên.
Vì vậy hắn lại xâm nhập hai mươi mấy dặm ở trong Dạ Tuyết Sâm Lâm.
Ngoại trừ săn giết hung thú ra hắn cũng tìm hung thú có thuộc tính thiên phú.
Loại hung thú này rất hiếm thấy ở trong hung thú cấp thấp, nhưng tóm lại vẫn có, hắn tin tưởng chắc chắn là mình có thể tìm được.
Cứ như vậy, một tuần lễ sau.
Phong Vân đi đến trước một cái đầm bích, nhìn mặt nước lẩm bẩm trong lòng: "Nơi này là chỗ cuối cùng của khu vực bên ngoài, nếu như cũng không có chỉ có thể đi vào vòng trong mạo hiểm thử vận may một chút."
Hắn bắt đầu tìm ở nơi này không chỉ tìm hung thú cấp ba mà ngay cả một ít cấp một cấp hai cũng không buông tha.
Dù sao trên người chúng cũng có thể sinh ra thuộc tính thiên phú.
Những thứ hung thú cấp thấp này trên người không có thuộc tính thiên phú, người bình thường căn bản không nhìn ra, cũng không phải là giống như những hung thú cấp bốn cấp năm kia ngay bước đầu hiển lộ ra năng lực thuộc tính thiên phú.
Cũng chỉ có Phong Vân đi qua từng cái hình chiếu mới có thể phát hiện chúng rốt cuộc có thuộc tính thiên phú hay không.
Sự thật chứng minh quả thật đúng là ít đến đáng thương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà những hung thú cấp bốn trở lên Phong Vân cũng không dám dẫn đến, hình chiếu yêu cầu khoảng cách, cách quá xa là không có hiệu quả, mà cách quá gần Phong Vân sợ mình bị đối phương một móng vuốt đập chết.
Tìm một vòng cho đến lúc màn đêm sắp phủ xuống Phong Vân vẫn không có thu hoạch.
Hắn thở dài "Xem ra chỉ có thể đi vào vòng trong mạo hiểm."
Nhưng mà đúng lúc đó Phong Vân chợt thấy trong đầm bích cách đó không xa nổi lên gợn sóng, gợn sóng này mở rộng từng chút một cuối cùng tạo thành sóng lớn, toàn bộ đầm nước đều lăn lộn.
Tiếp đó nương theo âm thanh vạch nước có một đạo bóng màu xanh da trời vọt ra khỏi đầm bích, ở dưới ánh tà dương hiện lên mông lung huy hoàng.
"Đây là..."
Phong Vân trợn to hai mắt.
Bỗng nhiên có một tiếng cười lớn truyền tới: "Ha ha, vận khí không tệ lại gặp một con Lam Lân Ngư có lộc ăn rồi."
Keng!
Theo câu nói này vang lên có tiếng kiếm xuất ra khỏi vỏ vang lên, một đạo kiếm quang sáng chói chém phá không khí lại cách không khí trực tiếp chém Lam Lân Ngư to lớn kia thành hai nửa.
Phốc!
Lam Lân Ngư bị chém thành hai đoạn rơi vào bên người Phong Vân.
"Đinh! Phát hiện hình chiếu hung thú cấp ba Lam Lân Ngư, có hình chiếu hay không?"
"Hình chiếu!"
Phong Vân chỉ sững sờ trong chốc lát rồi lập tức nói mặc niệm ở trong lòng.
Mà lúc này đây, từ đằng xa trong rừng rậm có một vị hán tử trung niên một tay cầm chiến kiếm đi ra, mặt đầy râu ria, đầu tóc rối bời một mảng nhìn cực kỳ lôi thôi.
Nhưng trên người hắn tự nhiên lại toát ra khí thế làm Phong Vân không dám xem nhẹ, đó là sự tồn tại còn mạnh hơn so với Chu Khôn Long.
"Đinh! Phát hiện hình chiếu Chung Vân Mâu, có hình chiếu hay không?"
"Hình chiếu!"
Phong Vân nói không chút do dự, gặp phải cường giả đối với hắn mà nói quả thực chính là Dê béo đưa đến cửa, hắn sao lại có đạo lý không đồng ý.
Hắn lập tức không kịp đợi đưa ý thức vào trong không gian gương, bắt đầu kiểm tra hai cái hình chiếu.
[ Hình chiếu hung thú ] : Lam Lân Ngư
[ Cảnh giới ] : hung thú cấp ba
[ Rơi xuống ] : Vảy của Lam Lân Ngư, máu thịt của Lam Lân Ngư, thiên phú Thủy Hệ trung cấp.
Lại là thuộc tính thiên phú hơn nữa còn là trung cấp đấy!
Phong Vân thấy hàng chữ này suýt chút nữa muốn hét to lên.
Trông mong sao trông mong trăng sáng, cuối cùng trông được loại thuộc tính thiên phú thứ ba hơn nữa còn là trung cấp đấy!
Lúc này ánh mắt hắn lại nhìn về phía cái kế tiếp.
[ Hình chiếu người ] : Chung Vân Mâu
[ Tuổi tác ] : 30 tuổi
[ Cảnh giới ] : Võ giả trung cấp