Nhìn một nhóm học viên lớn đi ra từ trong rừng rậm, toàn bộ đều mặc đồng phục học sinh bốn đại học viện.
Không chỉ có bốn vị hiệu trưởng và những lão sư trường cao đẳng Tinh Diệu kia mà ngay cả vị Lý Phong kia cũng có chút giật mình.
Vốn là hắn còn tưởng rằng lần này bốn đại học viện sẽ gần như bị diệt toàn quân, dù sao trước đó hắn lướt qua tổng thể quả thật là kém hơn so với năm trước không ít.
Những học viên đội sổ của trường cao đẳng Tinh Diệu kia, tùy tiện lấy ra một người cũng đủ càn quét tất cả bọn họ.
Nhưng mà kết quả lại nằm ngoài dự liệu của hắn.
Chẳng lẽ hắn nhìn lầm? Những học viên này thật ra thì mỗi một người đều giấu bản lĩnh?
Bên này, bốn vị hiệu trưởng đờ đẫn trong nhất thời sau đó trên mặt đã thay thế mừng như điên, mặc dù không biết bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì nhưng kết quả này đã nói lên tất cả.
Mà lúc này một vị lão sư nghi ngờ nói: "Kỳ quái, học viên trường cao đẳng Tinh Diệu đâu? Sao lại không thấy bọn họ?
Lời này vừa nói ra, sắc mặt các học viên của bốn đại học viện đều trở nên cổ quái, không biết nói gì cho phải.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Phong nhạy bén phát hiện sắc mặt của bọn họ, cau mày.
Vào lúc này bỗng nhiên có một người từ chạy ra từ trong rừng rậm, trên người mặc đồng phục kim ngân đan chéo chính là một học viên trường cao đẳng Tinh Diệu, chẳng qua giờ phút này ngưới đó mặt mũi sưng lên nhìn rất chật vật.
Thấy một màn như vậy vẻ mặt toàn bộ lão sư của trường cao đẳng Tinh Diệu đều biến đổi không nhịn được hỏi: "Hứa Ba xảy ra chuyện gì, sao ngươi lại thành ra như vậy?"
Học viên gọi là Hứa Ba của trường cao đẳng Tinh Diệu vẻ mặt đưa đám đưa tay run run chỉ vào Phong Vân đang đứng ở một bên "Là hắn, lão sư, là một mình hắn lật tung toàn bộ rừng rậm khiêu chiến với các học viên trường cao đẳng"
Cái gì!
Một câu nói này không khác nào đất bằng dậy sóng làm tất cả mọi người ngoại trừ học viên bốn đại học viện ra đều chấn động không thể tin được.
Dĩ nhiên cũng bao gồm bốn vị hiệu trưởng.
Vị Lý Phong võ giả cao cấp kia cũng có vẻ mặt chấn động hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm Phong Vân.
Lúc trước Phong Vân đứng ở trong đám người cộng thêm tuổi tác của hắn nhỏ nhất rất dễ bị xem nhẹ.
Bây giờ theo câu nói của học viên kia hắn lập tức đã trở thành tiêu điểm của toàn trường, ánh mắt của mọi người đều tụ tập ở trên người hắn.
Mà lúc này những lão sư kia cũng phát hiện ra khác thường rồi.
Không nói về thực lực cảnh giới chỉ riêng khí chất bất động như núi kia đã làm cho bọn họ phải ghé mắt nhìn, điều này tuyệt đối không phải là điều mà một thiếu niên mười bốn tuổi bình thường có thể có được.
Sau đó, để nghiên cứu tính chân thực, Lý Phong và những lão sư kia ngay cả bốn vị hiệu trưởng đều đồng loạt ra khỏi rừng rậm, từng người đi kiểm tra.
Cái này không xem thì không biết, vừa nhìn đã thấy giật mình.
Trong rừng rậm vừa liếc mắt đã có thể nhìn thấy các học viên trường cao đẳng Tinh Diệu xiêu xiêu vẹo vẹo, từng người đều đang hôn mê.
Những lão sư này càng xem càng kinh hãi.
"Nhanh chuẩn hung ác, một kích tất bại."
"Đây đúng là do một thiếu niên mười bốn tuổi làm ra sao, sao ta lại giống như thấy được kinh nghiệm qua nhiều lần gọt giũa.
"..."
Mà khi bọn hắn nhìn thấy Tôn Hi nuốt máu ngất đi, trái lại đồng loạt hít khí lạnh.
"Tiểu tử Tôn Hi này chính là võ giả cấp thấp, vậy mà cũng thua?"
"Nhìn thương thế này của hắn giống như là gặp phải đòn nghiêm trọng gì đó, sao lại cảm giác giống như chính là Kim Cương Quyền của chính bản thân hắn vậy?"
Vào lúc này Lý Phong nói một câu cảm khái: "Vốn tưởng rằng khóa lần này của bốn học viện Võ Đạo là trình độ thấp nhất từ trước đến nay, không nghĩ tới lại là cao nhất."
Hắn thừa nhận chính mình quả thực đã nhìn nhầm.
"Thật ra thì cao chỉ có một mình thiếu niên kia thôi, còn lại quả thực không được."
"Vậy làm sao bây giờ, chính chúng ta quy định chỉ cần thông qua cánh rừng kia đến được phần cuối cùng coi thư thông qua khảo hạch."
"Chuyện này... ..."
Mấy vị lão sư đều hướng ánh mắt về