Ánh sáng vừa rơi xuống, cảnh tượng trước mặt Phong Vân đã từ một không gian nhỏ trước đó biến thành một cánh rừng.
Vẻ dạt dào xanh biếc, xanh ngắt ướt át, bừng bừng sức sống tựa như một thế giới chân thật.
Phong Vân đứng đó, Lâm Cường ở đối diện hắn đang lẳng lặng chờ.
Không có khí tức võ giả làm người ta cảm thấy tim đập nhanh, lúc này Lâm Cường và Phong Vân nhìn cũng xấp xỉ nhau, không có gì khác nhau cả.
Phong Vân không có chút do dự nào, từ từ bày ra một tư thế lên quyền, sắc mặt nghiêm túc.
Kiếp trước hắn cũng coi như là một người yêu thích võ thuật, mặc dù không luyện được cái võ công kinh thế gì nhưng vẫn mạnh hơn rất nhiều so với người bình thường.
Lâm Cường đối diện mặt không biểu tình, giống như khúc gỗ.
Vào lúc Phong Vân bày ra tư thế, hắn lập tức vọt tới.
"Phanh!"
Phong Vân vung ra một quyền va chạm với một đòn của hắn, kết quả hắn lùi ra ngoài, khí lực rơi vào thế hạ phong.
"Quả nhiên, mặc dù đều là cấp bậc người bình thường nhưng tố chất thân thể Lâm Cường vẫn tốt hơn so với cỗ thân thể này.”
Phong Vân cũng không suy nghĩ gì nữa, dù sao thân thể này của Lâm Cường, ngay từ nhỏ đã tắm trong những dược vật đại bổ mới tôi luyện ra, đương nhiên phải tốt hơn nhiều so với thân thể mà vốn không được bồi dưỡng do sinh ra từ cô nhi viện này của hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng mà cho dù sức mạnh Phong Vân không bằng đối phương nhưng ở phương diện kỹ xảo lại toàn thắng.
Dù gì kiếp trước hắn cũng học kỹ xảo võ thuật nhiều năm, vào lúc này vừa hay phát huy được tác dụng.
Mà dù sao tuổi tác Lâm Cường cũng mới chỉ có bao nhiêu đó, bây giờ hắn còn là cấp độ người bình thường, nhất định cũng không thể nào học được những thứ này.
Xoát!
Phong Vân đột nhiên cất bước, nhanh chóng bước về phía trước, lúc sắp đến gần Lâm Cường, bỗng nhiên thân thể uốn éo, trượt đến cạnh sườn.
Vào lúc người sau còn chưa kịp phán ứng, hắn đã đá ngang một cái thật mạnh vào bụng của Lâm Cường, rắn rắn chắc chắc.
"Oành!"
Một tiếng chấn động mạnh vang lên, thân thể Lâm Cường ngã xuống, rồi sau đó liền hóa thành một điểm sáng biến mất.
"Hô, cũng may còn thắng được, nếu như ngay cả Lâm Cường với cấp độ người bình thường cũng không đánh lại, thì ta đây có thể đi tắm rồi ngủ được rồi."
Phong Vân thở nhẹ một hơi.
Một hơi thở sau, cảnh tượng trước mắt biến mất, hắn lại trở về không gian nhỏ trước đó.
Phong Vân sờ nắm đấm của mình một cái, bây giờ phía trên vẫn truyền đến cảm giác tê dại.
"Người hình chiếu quả thật không kém thực thể thật bao nhiêu, ngoại trừ không có linh trí, không biết nói chuyện ra, tấm gương này có sức mạnh quá bất phàm."
Sau khi suy nghĩ một lát, sự chú ý của hắn liền bị thu hút bởi một đạo tin tức.
[ Đánh một trận với người hình chiếu Lâm Cường, thắng lợi. ]
[ Rơi xuống công pháp Nhất giai 《 Quy Xà Đoán Thể Thuật 》, (Bởi vì lần đầu đánh chết, nhất định sẽ rơi xuống vật phẩm) ]
[ Có lấy ra hay không! ]
"Lần đầu đánh giết nhất định rơi xuống vật phẩm, còn có phúc lợi này sao.”
Trên mặt Phong Vân lộ ra nụ cười "Lấy ra."
Vù!
Sau một khắc, một vệt ánh sáng chói lọi lóe lên, bắn thẳng vào sâu trong đầu của hắn.
[ Hiển hóa 《 Quy Xà đoán Thể Thuật 》... ... Hiển hóa bên trong... ... Hiển hóa hoàn thành! ]
Oanh!
Tiếp đó đầu Phong Vân chấn động một cái, từng thông tin hiện lên.
Quy Xà Đoán Thể Thuật, thuật Trúc Cơ, bắt chước đặc tính của Rùa và Rắn, khiến cho người học tập có thể giống như quy xà biết ẩn mình, ngủ say và rèn luyện thân thể.
Từ những thông tin xuất hiện, trong lúc mơ hồ, Phong Vân có cảm giác mình giống như trở thành quy xà, như rơi vào sương mù, không còn cảm giác.
Mà ở bên ngoài, tiếng hít thở của hắn vô tình cũng trở nên vô cùng lâu dài, thậm chí có thể nghe được âm thanh không khí trong hơi thở của hắn.
Âm thanh này lộ ra vô cùng cổ xưa, vừa giống như thật sự có một lão Quy đang ẩn núp, lại vừa như một con đại xà đang ngủ say, âm thanh hơi thở như bị phủ bụi bặm ngàn vạn năm.
Không biết qua bao lâu, lúc Phong Vân tỉnh lại, đã cảm giác được chính mình khác trước.
"Khí lực trở nên mạnh hơn một chút,