Mười ngày sau.
Bên trong một công viên cách viện mồ côi Thự Quang một cây số, lúc này mặt trời đã sắp lặn, nơi này yên ắng, không có người ở.
Phong Vân đang ở nơi này tu hành, đây là nơi tu luyện hằng ngày của hắn.
Trong trường học người lắm mắt nhiều, huyên náo vô cùng, tu hành cũng không thích hợp.
Đương nhiên cũng có địa phương tương tự phòng tu luyện, nhưng vào trong đó phải trả lệ phí, cũng không phải là nơi mà một học sinh nghèo như hắn có thể đi.
Dứt khoát, hắn liền tới chỗ công viên này, hẻo lánh yên tĩnh, ít người lui tới.
“Hô! Một viên Huyết Khí Đan cuối cùng, hôm nay hẳn là đạt tới dự bị Võ Giả sơ cấp!”
Phong Vân lấy ra một viên Huyết Khí Đan cuối cùng, một hơi nuốt vào.
Ầm!
Đan dược vào miệng tan đi, một cỗ dược lực dồi dào nổ tung, nhiệt độ cả người hắn tăng lên, có một loại cảm giác thân ở trong lòng hấp.
Phong Vân lập tức bắt đầu diễn luyện Quy Xà Đoán Thể Thuật, bày ra thế quyền, trong đầu không tự chủ được hiện ra cảnh tượng tĩnh mịch của Quy Xà, cả người chìm vào một loại tâm cảnh không hề lay động, khí huyết đang chảy ở phía dưới màng da.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dược lực cùng luồng nhiệt dung hợp, khí huyết đang từng chút tăng cường.
"Ông ——! !"
Sau một khắc, cả người Phong Vân run lên, khí huyết xuyên thủng gông cùm xiềng xích nào đó, đạt tới một loại đẳng cấp khác, đồng thời trong cơ thể sinh ra một loại đồ vật gọi là ‘Kình lực’.
Dự bị Võ Giả sơ cấp, thành!
Hắn chậm rãi thu quyền, đạp đất đứng yên, cả người so với mười ngày trước càng thêm tinh thần, thân hình càng thon dài gọn gẽ, tràn đầy sức sống.
“Thời gian mười ngày, đạt tới dự bị Võ Giả sơ cấp, đây là một khởi đầu tốt, cảnh giới Võ Giả, không còn xa vời như thế nữa...”
Phong Vân hồi phục tâm tình, trong mắt tràn đầy mong đợi.
Mà ở trong thời gian mười ngày này, hắn cũng quét qua hình chiếu Lâm Cường năm mươi lần, kết quả khiến cho hắn vô cùng bất đắc dĩ, căn bản là không rơi ra thứ tốt gì, vật phẩm duy nhất còn là quần áo thông thường của Lâm Cường, cái xác suất kia thấp đến làm cho người ta tức lộn ruột.
Nhìn sắc trời một chút, Phong Vân thu thập đồ đạc, cước bộ kẽ bước, cả người tựa như tên rời cung, thật nhanh hướng viện mồ côi Thự Quang chạy đi.
Cái này chỉ là tố chất thân thể được tăng phúc do khí huyết tăng cường mang tới mà thôi, từ giờ phút này, hắn, không còn là một người bình thường.
Trở lại viện mồ côi, sau khi ăn xong cơm tối.
Phong Vân lại nhanh chóng chui vào trong phòng của mình, câu thông ‘Hình chiếu gương’. Ý thức tiến vào không gian trong gương.
"Thiết lập —— Lâm Cường! Tu vi —— dự bị Võ Giả sơ cấp!”
“Có bắt đầu khiêu chiến hay không?”
Thực lực hôm nay của Phong Vân đạt tới dự bị Võ Giả sơ cấp, hơn nữa kiếp trước nắm giữ rất nhiều kỹ xảo võ đạo, hắn cảm giác mình có thể chiến thắng người hình chiếu Lâm Cường,.
Dù sao người sau bây giờ, sợ là mới vừa tiếp xúc võ kỹ.
Hơn nữa cho dù Lâm Cường là Võ Giả thuộc tính, nhưng tại giai đoạn đầu, ưu thế còn không có thể hiện ra rõ ràng như vậy, chỉ có đạt tới cấp Võ Giả, sự đáng sợ của võ giả thuộc tính mới hoàn toàn biểu hiện ra, bởi vì có thể tu hành công pháp xứng đôi với thuộc tính.
Mà trước Võ Giả, đều là ở vào giai đoạn đánh vững căn cơ, dĩ nhiên, nếu như là một võ giả thiên phú thuộc tính rất cao, vậy thi chớ bàn những thứ khác.
Ông!
Sau khi chọn chiến trường thành công, hình chiếu Lâm Cường lập tức tấn công tới.
Khí huyết lưu động, năm ngón tay nắm chặt, một quyền trực tiếp đánh tới, gió mạnh đập vào mặt, mãnh liệt dâng trào.
Phong Vân nhẹ nhàng cười một tiếng, nghênh tiếp không chút sợ hãi, lợi dụng kỹ xảo của bản thân, cố gắng quấn lấy đối thủ.
Sau hai mươi phút.
Oành!
Hình chiếu Lâm Cường dưới một quyền của Phong Vân, hóa thành điểm sáng đầy trời tan