"Chị! Cụng ly! Cụng ly! Đêm nay không say không về a! Lão Thẩm đâu? Lão Thẩm?"
Đêm khuya, nghe thấy tiếng va đập trên cửa, tiếng vang của chìa khóa rơi trên sàn nhà, Thẩm Dạ Lam khoác áo lên, mở cửa phòng liền nhìn thấy có hai bóng người ở huyền quan.
Trong bóng tối mờ ảo.
Có chút thân mật.
Thẩm Dạ Lam nheo nheo đôi mắt, đói bụng cả ngày làm cô choáng váng, kèm thêm giấc mơ kia, làm cô tưởng rằng mình vẫn còn ở trong mơ.
Khi cô nhìn thấy Hứa Kiều, liền tự động bước đến hướng của nàng đang đứng.
Quần áo nàng đang mặc cũng giống như trong mơ, đã bị lây dính bánh kem, cô nhớ rõ đã đem quần áo này xé rách, tại sao bây giờ lại vẫn chỉnh tề vậy?
Quần áo này, khi cởi ra vẫn là đẹp nhất.
Cô như người say, mê muội bước đến, mới vươn cánh tay lên——
"Cạch."
Hứa Kiều bị Tô Hi đè nặng, cuối cùng mới tìm được công tắc đèn phòng khách, ánh đèn sáng trưng chiếu sáng ba người, bóng người trên sàn nhà đều trở nên đậm hơn.
Có chút đồ vật ẩn sâu trong bóng tối, lại một lần nữa chui về góc cũ.
Thẩm Dạ Lam bị ánh sáng làm chói mắt, cô quay đầu sang chỗ khác, nhắm chặt mắt lại.
Thanh âm Hứa Kiều đúng lúc này vang lên: "Đánh thức cậu sao? Xin lỗi, Tô Hi ở buổi tụ hội uống hơi nhiều, nàng có chút quậy."
Thanh âm này trong trẻo lại lạnh lùng, lập tức làm bừng tỉnh Thẩm Dạ Lam còn chìm trong kiều diễm, bộ não đình trệ vì đói bụng cũng hoạt động trở lại, lúc này cô mới nhớ tới, đúng rồi, Hứa Kiều đi ra ngoài ăn sinh nhật của Tô Hi.
Hôm nay là sinh nhật của Tô Hi.
Cũng là sinh nhật của cô.
"Kiều Kiều tỷ đâu? Nhanh......!Nhanh gọi chị ấy tới, chị, chị một ly, một ly cũng không có uống, không cho em mặt mũi mà......!Chị......" Đúng vào lúc này, Tô Hi đang dựa vào trên người Hứa Kiều lại bắt đầu náo loạn, tay chân múa loạn xạ như con cua, lại như người mù sờ voi muốn sờ vào trên người Hứa Kiều.
(uầy, câu này làm tui nhớ đến bài "Thầy bói xem voi" hồi học cấp 2 ghê)
Quá đột nhiên, Hứa Kiều thiếu chút nữa bị nàng tát thẳng vào mặt.
Tuy là tính tình tốt nhưng Hứa Kiều cũng chịu không nổi Tô Hi khi say rượu, sắc mặt không tốt nhìn gia hỏa đang say này, nàng nói:
"Em nên mừng là chị khống chế lực tay không tốt, sợ đem em đánh thành kẻ ngốc ——"
"Bằng không thì chị đã sớm đánh ngất xỉu em rồi."
Gương mặt Tô Hi đỏ bừng, đôi mắt cũng không mở ra được, một tay bị Hứa Kiều khoác lên vai, tay còn lại nắm lấy giá giày không chịu buông, giống như đem thứ này trở thành Hứa Kiều.
Ban đầu nàng còn muốn la hét gì đó nữa, nhưng kỳ lạ thay, khi bị Hứa Kiều cảnh cáo, nàng lại từ từ buông tay ra.
Cho dù ý thức mơ hồ cũng nhận ra nguy hiểm, theo bản năng túng lên.
(để văn phong trung nha, về sau cũng sẽ như vậy)
Lời nói lẩm bẩm trong miệng, không ai nghe rõ nàng đang nói gì cả.
Thẩm Dạ Lam sau khi bình tĩnh lại, nhìn thấy Hứa Kiều bị Tô Hi nháo đến mức không đổi được cả giày.
Cô mím môi, chủ động nói: "Tớ......!Tớ giúp cậu đỡ nàng tới phòng cho."
Ban