Thẩm Dạ Lam không có tinh lực để chú ý tới ngoài cửa nữa.
Cô đã đói đến choáng váng đầu.
Có lẽ là do từ nhỏ thường xuyên không được ăn sáng, cho nên dù bình thường cô vẫn chú trọng tập thể dục, thể lực cũng khá tốt.
Nhưng đói bụng cả ngày thì cô vẫn sẽ bị tuột huyết áp.
Bánh kem này tuy rằng không có đưa tới tay của người mình muốn đưa, nhưng không được lãng phí đồ ăn.
Vì vậy, Thẩm Dạ Lam quyết định lấy bánh kem làm bữa khuya, ăn xong rồi ngủ tiếp.
Chắc có lẽ là quá đói, Thẩm Dạ Lam ăn có chút vội vàng ——
Đầu tiên là dùng nĩa múc 3 lần đã ăn xong bánh trên dĩa.
Sau đó, cô lười cắt bánh tiếp, trực tiếp cầm dao nhựa cắt một miếng bánh rồi đưa vào trong miệng.
Đời này, Thẩm Dạ Lam chưa từng ăn đồ ngọt đến phát ngán như vậy.
Nhưng cô không muốn lãng phí, cũng không sẵn lòng lãng phí.
Chiếc bánh kem này chứa đựng những ước vọng lần đầu tiên của Thẩm Dạ Lam.
Cô vô cùng mong muốn những ước vọng này được thực hiện.
Cho nên cứ ăn một miếng, cô đều nói thầm trong lòng một câu chúc phúc.
Đưa nửa quả dâu tây dính bơ vào trong miệng, cô ước: "Phù hộ cho Hứa Kiều thi được thành tích tốt, đậu đại học mà nàng muốn, có một tương lai sáng rạng nhất."
Miếng tiếp theo là phần bông lan mềm mịn có nhân là mứt hoa quả, "Xin cho Hứa Kiều cả đời khỏe mạnh bình an, không bị bệnh tật hành hạ, không lãng phí thời gian bởi đau khổ, quãng đời còn lại đều hạnh phúc."
Sau đó cô ăn trúng nhân trái kiwi có chút chua: "Hy vọng cả đời nàng đều suôn sẻ, muốn cái gì đều có thể thực hiện, muốn làm gì đều có thể thành công.
Chúng sinh trăm vị, chỉ mỗi nàng được phép ngọt ngào."
"Xin hãy phù hộ nàng không buồn rầu bởi tiền tài, cả đời giàu có."
"Xin cho nàng gặp được người đều có thể yêu nàng, che chở nàng, làm bạn với nàng, thưởng thức nàng, vĩnh viễn không phản bội nàng."
......
Cô hứa nguyện cho một người, nuốt vào từng ngụm từng ngụm bánh kem, vụng về khẩn cầu cho người trong lòng một tương lai tốt đẹp.
Nhưng cô không biết rằng đối tượng mà mình nhớ thương lại là một tồn tại như thế nào, chỉ cần đối phương nguyện ý, là có thể dễ dàng được toàn bộ ưu ái của thế giới.
Nhưng Thẩm Dạ Lam đang ở chỗ này, từng câu từng chữ, nghiêm túc dùng cơ hội hứa nguyện trong sinh nhật của mình, đều trở thành những điều tốt đẹp đối với Hứa Kiều.
Giống như một vị tín đồ với quần áo đã tả tơi, chỉ bằng đôi chân của mình cực khổ đi khắp thế giới, cuối cùng thành kính quỳ gối