Hai người đứng sát nhau, những người còn lại không nghe rõ hai người đang nói gì, chỉ có thể thấy cả hai dáng vẻ thân mật đứng chung một chỗ. Diệp Nghênh Chi đương nhiên không ai không biết, dù không biết người trẻ tuổi khiến Hứa lão gia tử đích thân đứng dậy nghênh đón là ai thì chỉ cần hỏi người bên cạnh hoặc nhìn người trên bàn chính là có thể đoán ra.
Nhưng Trì Diên thì không mấy người rõ, hỏi người quen biết Hứa gia cũng chỉ nhận được đáp án không chắc: "Hình như là bạn trai của tiểu thư Hứa gia dẫn về nhà ". Dù miệng đáp vậy nhưng trong lòng cũng bồn chồn, không dám khẳng định, vừa rồi Nhị thiếu gia đúng là đã giới thiệu cậu thanh niên kia là người yêu của em gái, nhưng nhìn bộ dáng trước mắt, cậu ta lại không giống đối tượng của tiểu thư Hứa gia mà giống tiểu tình nhân của chủ nhân Diệp gia hơn. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, một người bình thường đến từ bên ngoài, làm sao có thể quen thân với Diệp tam công tử như vậy được?
Bởi vì Diệp Nghênh Chi, mọi người cũng không dám bàn tán quá mức, chỉ hỏi đơn giản hai câu liền thôi, nhưng vẫn có vài người chợt nhớ ra cậu thanh niên kia hình như chính là vị cháu đích tôn đã rời khỏi Trì gia nhiều năm trước. Tính sơ qua tuổi, đến giờ người cháu đó hẳn cũng đã lớn tầm này.
Diệp Nghênh Chi thấy cậu đáp ứng, hài lòng "Ừm" rồi một tiếng, lại thuận thế không để ai nhận ra khẽ hôn lên vành tai cậu, sau đó mới thu tay về, quay lại chỗ ngồi vẫn để trống cho hắn trên bàn chính. Trì Diên hốt hoảng ngồi xuống, hồn vía trên mây cầm đôi đũa trong tay, ngay cả những ánh mắt tò mò như có như không từ khắp nơi lia đến cũng không để tâm.
Chợt cậu cảm giác được một ánh mắt đặc biệt khác, khiến cậu không thoải mái. Trì Diên ngẩng đầu nhìn về hướng đó —— là Trì Dung. Hắn đang ngồi bên bàn Trì gia, lúc đối diện ánh mắt Trì Diên liền quay đầu qua chỗ khác, bắt đầu nói chuyện với người bên cạnh.
Trì Diên cũng đổi tầm mắt, quay đầu nhìn Hứa Thụy, há to miệng, Hứa Thụy dùng dư quang nhìn lướt qua một đám anh chị em họ hàng nhà mình trên mặt đủ loại biểu cảm ngồi quanh bàn, chỉ chỉ *tùng thử quế ngư trước mặt: "Trì thiếu, món cậu thích nhất này."
(tùng thử quế ngư: món cá mè được chế biến nhìn giống con sóc)
Trì Diên hiểu ý hắn, không nói gì nữa, chỉ thỉnh thoảng tán gẫu một hai câu với hai anh em.
Trì Viễn Sơn thu hết một màn vừa rồi vào mắt, bất động thanh sắc tiếp tục nói chuyện xã giao. Kỳ thật từ lúc Diệp Nghênh Chi đi qua, Trì Diên đứng lên ông đã nhận ra đứa con trai kia của mình, song ông vờ như không nhận ra, sắc mặt vẫn như thường không để lộ cảm xúc, nhưng trong lòng lại không bình tĩnh được như ngoài mặt.
Ông đương nhiên biết rõ trước kia tình cảm giữa Trì Diên và Diệp tam công tử tốt như thế nào, cũng dặn Trì Dung chú ý điểm ấy, nhắc nhở hắn một số việc đừng quá hấp tấp, ít nhất đừng lưu lại chứng cứ có thể bị người ta tra ra được gây phiền toái cho mình, nhưng thực ra chính ông cũng không quá để tâm. Ông nghĩ khi đó Diệp Nghênh Chi chỉ là con út Diệp gia, trời sinh yếu nhược nhiều bệnh, một mình dưỡng bệnh trong biệt uyển, tuổi cũng không lớn, tâm trí chưa đủ chín chắn, thời điểm cô đơn nhàm chán vừa vặn có đồ chơi nhỏ quấn quít làm hắn vui vẻ như vậy, đương nhiên sẽ không cự tuyệt. Mà bây giờ Diệp Nghênh Chi là chủ nhân Diệp gia, uy vọng khó dò, xa cách đạm mạc, ai cũng không thể thân cận, hai người tách ra nhiều năm hắn cũng chưa từng chủ động quan tâm tới chuyện của Trì Diên, cho nên chưa chắc đã có tình nghĩa quá sâu với đứa con này của mình. Dù thuở niên thiếu có vài phần giao tình, năm tháng xa cách không gặp lại thêm thân phận địa vị thay đổi, vài phần giao tình kia cũng đã chẳng còn gì nữa.
Khi đó ông đoán chuyện liên quan đến Trì gia chưa chắc chủ nhân Diệp gia sẽ để tâm, chỉ vì muốn phòng xa nên mới nhắc Trì Dung phải cẩn thận.
Nhưng hôm nay tình hình lại vượt quá dự liệu của ông. Khách quý đông đủ, ngay cả ông cũng không phát hiện ra Trì Diên lại trà trộn đi vào, vậy mà Diệp tam công tử vừa đến đã đi thẳng qua đó, thần thái cử chỉ thân mật, hiển nhiên không phải không có cảm tình. Nghĩ tới đây ông liền bất an, những chuyện Trì Dung làm ông đều rõ, chỉ là giả vờ không biết, mắt nhắm mắt mở cho qua, hiện tại xem ra vẫn phải nhắc nhở kĩ Trì Dung, bảo nó không được vì chuyện Trì Diên xuất hiện mà trở nên vội vàng. Trước tiên phải yên lặng theo dõi mọi chuyện, không được hành động thiếu suy nghĩ.
Một tiếng sau Hứa Thụy đứng dậy đi vệ sinh, Trì Diên đợi mười phút sau đi ra ngoài tìm hắn.
Hứa Thụy đang đứng dựa vào lan can gió lùa ở hành lang bên ngoài. Trì Diên đi tới, hơi xấu hổ nói: "Chuyện kia... Tôi chính là không kiềm chế được, hắn vừa hỏi tôi đã đáp ứng, không kịp suy nghĩ. Xin lỗi cậu."
"Không có việc gì." Hứa Thụy cười khổ nói, "Tôi cũng không nghĩ tới tình huống này. Ban đầu tôi là sợ hắn không để ý đến cậu, cậu còn chủ động nghĩ cách thu hút sự chú ý của hắn, chọc giận hắn, dù sao những năm qua vị kia vẫn nổi danh không thích gần người, đặc biệt càng không thích người khác cố ý chủ động tiếp cận hắn. Tình huống vừa rồi nếu cậu nghiến răng không chịu đáp ứng mới là có chuyện."
Trì Diên khẽ gật đầu, không lên tiếng.
Lại nghe Hứa Thụy tiếp tục nói: "Trì thiếu, nhưng nói tiếp thì vị kia hình như quả thực đối với cậu không bình thường. Cậu thấy không, lúc ông nội tôi đi tới chào đón mặt hắn không có bao nhiêu cảm xúc, cậu vừa gọi một câu 'Nghênh Chi ca ca' mặt hắn liền như sắp nở hoa, không giả bộ nổi, cũng không có vẻ muốn giả bộ." Nói đến phần sau, trong giọng Hứa Thụy không khỏi thêm vài phần trêu chọc.
Trì Diên cười mắng hắn, bề ngoài giả bộ không quan tâm, trong lòng kỳ thật đã vô cùng xấu hổ, về điểm trong ngoài bất nhất này cậu giống Trì Viễn Sơn. Cậu cho là âm lượng lúc cậu và Diệp Nghênh Chi nói chuyện với nhau đã đủ nhỏ rồi, không nghĩ tới Hứa Thụy vẫn luôn phải ngồi im bên cạnh đã nghe thấy, nói không chừng Hứa Hân cũng nghe được.
Lớn thế này còn gọi người khác là "Nghênh Chi ca