Hứa gia đã chuẩn bị nơi ở cho các thiên sư thuật sĩ đến tham gia lễ tế, thế nhưng Diệp Nghênh Chi lại mang Trì Diên về thẳng Diệp gia. Không phải về biệt uyển hắn dưỡng bệnh năm đó mà là nơi ở của chủ nhân Diệp gia. Diệp gia và Hứa gia không quá gần nhau nhưng cũng không xa, đều ở trong một khu vực, lái xe chừng nửa giờ là đến. Bởi vì ngày trước Diệp Nghênh Chi không ở đây nên trong ấn tượng của Trì Diên trước kia cậu rất ít tới nơi này, có vài lần đến đây cũng là cùng người Trì gia đi tham gia mấy hoạt động.
Lúc này sắc trời đã tối hẳn, ô tô chạy thẳng một đường không ngừng, chỉ có thể nhìn xuyên qua cửa sổ xe thấy được khu nhà màu đen và đèn lồng cam treo dưới mái hiên, toàn bộ đại trạch Diệp gia đều được bao phủ trong yên tĩnh.
"Sao không thấy ai..." Trì Diên nhìn bên ngoài cửa sổ nhịn không được lẩm bẩm.
"Sau khi hai anh trai của ta qua đời, người thân của bọn họ cũng dời khỏi *chủ trạch, những chi khác cũng đều không ở đây nên rất nhiều nhà bỏ không." Diệp Nghênh Chi giải thích.
(chủ trạch: nhà chính của gia đình)
Ô tô chạy vào nội viện dừng lại trước một căn nhà nhỏ hai tầng. Diệp Nghênh Chi mang Trì Diên xuống xe, mở cửa đi vào.
"Vậy là hiện tại Nghênh Chi ca ca ở một mình?"
"Phải." Diệp Nghênh Chi vừa cởi áo ngoài vừa đáp, "Ta sợ ồn nên ở đây một mình, quản gia bác sĩ người làm đều ở ngoại viện."
Trì Diên nhớ tới bệnh tình của Diệp Nghênh Chi, quả thật là ưa yên tĩnh tránh ồn ào, không thể tức giận, không thể vui mừng, không thể để cảm xúc biến đổi quá mạnh; cũng không thể mệt nhọc, không thể làm việc quá hao phí thể lực. Cho nên năm đó vì dưỡng bệnh hắn mới chuyển đến biệt uyển.
Diệp Nghênh Chi cởi áo khoác xong quay người dẫn Trì Diên lên lầu, đẩy cửa một gian phòng, đứng ở cửa tay khoát lên lưng Trì Diên, cúi đầu nhìn cậu nói: "Hôm nay A Diên ở phòng này, em cứ thu dọn sơ qua trước đi, sau đó qua phòng ca ca, ca ca ở phòng bên cạnh."
Trì Diên gật đầu, nhỏ giọng đáp: "Vâng."
Cậu thấy Diệp Nghênh Chi nheo mắt lại thoáng nở nụ cười, buông tay ra quay người đi vào phòng bên cạnh.
Gian phòng nhìn như chưa từng có ai ở nhưng được quét dọn rất sạch sẽ, Trì Diên không có đồ gì, đi thẳng vào phòng tắm tắm rửa. Hành lý của cậu đều ở Hứa gia, vội vàng trở về cùng Diệp Nghênh Chi nên cũng không mang quần áo để thay, cậu định tạm thời mặc lại bộ đang mặc, kết quả lúc từ phòng tắm đi ra trông thấy trên giường đặt một chiếc áo sơ mi trắng được gấp gọn, không cần nghĩ cũng biết chiếc áo này thuộc về ai.
Trì Diên lập tức dở khóc dở cười, Diệp Nghênh Chi quả nhiên vẫn là coi cậu là tiểu hài tử. Trước kia cậu còn nhỏ, tuy rằng khách quan mà nói chỉ nhỏ hơn Diệp Nghênh Chi năm tuổi nhưng bề ngoài không lớn lắm. Khi cậu chín tuổi Diệp Nghênh Chi đã là một thiếu niên bắt đầu trổ mã; mà khi cậu mười lăm mười sáu tuổi dần cao lên thì Diệp Nghênh Chi đã nhìn như người trưởng thành. Nên ngày đó thỉnh thoảng khi cậu ở biệt uyển không có quần áo để thay sau khi tắm, Diệp Nghênh Chi sẽ lấy đồ của mình cho cậu làm đồ ngủ, buổi tối trong phòng chỉ có hai người, không có ai khác, cũng sẽ không cảm thấy kỳ cục.
Hiện tại trong căn nhà nhỏ này tuy rằng cũng chỉ có hai người bọn họ, nhưng dù sao mình cũng đã trưởng thành, về mặt cảm giác vẫn thấy có chút không thích hợp lắm. Trì Diên cầm chiếc áo trong tay, do dự một lát, cuối cùng vẫn thay vào, hồi đáp lại tâm tư mà bản thân vẫn luôn che giấu một câu cũng không dám nói ra —— dưới đáy lòng, cậu mong mỏi có thể thân mật với Diệp Nghênh Chi hơn chút.
Cửa phòng bên khép hờ, xuyên qua khe cửa có thể nhìn thấy ánh đèn vàng ấm áp bên trong.
Trì Diên nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, đứng ở cửa nhất thời không biết nên làm gì, ngay cả mắt cũng không biết nên nhìn vào đâu.
Diệp Nghênh Chi mặc một thân đồ ngủ màu đen đang nằm trên giường lật sách đọc, trông thấy cậu đứng ngốc cạnh cửa liền ngẩng đầu khẽ cười, vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "A Diên, tới đây. Đến chỗ ca ca nào."
Trì Diên nghe lời đi tới, bò lên giường ngồi vào bên cạnh.
Con người khi sống đến độ tuổi nhất định, khác biệt tuổi tác sẽ sẽ càng ngày càng nhỏ, năm mươi tuổi với năm lăm tuổi hầu như không có gì khác nhau; nhưng khi còn trẻ, chênh một tuổi cũng sẽ có vẻ vô cùng khác biệt, huống chi là năm tuổi. Trong lòng Trì Diên, Nghênh Chi ca ca của cậu luôn cường đại, là người sẽ bảo vệ cậu, vĩnh viễn sẽ không hại cậu. Cho nên thuở nhỏ cậu rất nghe lời Diệp Nghênh Chi, giống như trong thế giới tự nhiên thú con non nớt ngây thơ đi theo sau thú lớn. Lại thêm Diệp Nghênh Chi thân thể không tốt, Trì Diên vừa thích hắn lại vừa không dám làm hắn tức giận nên ở trước mặt hắn luôn hoàn toàn nghe lời vâng theo.
Mà thói quen này đã kéo dài cho tới bây giờ, cậu vẫn luôn vô thức nghe lời Diệp Nghênh Chi, trong đáy lòng sẽ không sinh ra bất kì ý nghĩ gì làm trái đối phương.
Bộ dáng cậu nghe lời như vậy rõ ràng đã lấy lòng Diệp Nghênh Chi, hắn duỗi tay kéo cậu đến sát cạnh mình, nhịn không được nhẹ nhàng vỗ về gáy cậu nói: "A Diên thật ngoan."
Ngón tay hắn lạnh lẽo mang theo hơi lạnh làm gáy Trì Diên nhột nhột , khẽ run rẩy, cậu vô thức muốn tránh, nhưng vừa né qua chỗ khác, trông thấy Diệp Nghênh Chi thoáng híp mắt một cái liền không né nữa, nhích lại gần Diệp Nghênh Chi, mặc hắn vuốt ve cổ mình.
Lông mày Diệp Nghênh Chi giãn ra, đặt quyển sách lên tủ đầu giường, nghiêng người về phía Trì Diên, vẫn tiếp tục một cái lại một cái nhẹ nhàng cách áo sơmi vuốt ve gáy và lưng cậu: "Ta nghe nói lần này hai anh em Hứa gia mang em đến đây? Mang bằng cách nào?"
Trì Diên vô thức trốn tránh ánh mắt hắn: "Là, là để em giả vờ làm bạn trai Tiểu Hân, nên tự nhiên có thể về cùng."
"Bạn trai Tiểu Hân..." Diệp Nghênh Chi nhẹ giọng lặp lại, ngữ khí bình thản, không nghe ra tâm tư gì, "A Diên với bọn họ quan hệ rất tốt sao?