Trì Diên nhìn Diệp Nghênh Chi, cúi đầu đáp một tiếng: "... Buổi tối trở về gọi."
Diệp Nghênh Chi cũng không ép cậu: "Được, trước tiên cho em nợ, buổi tối nhớ phải trả cả lãi."
Sau khi trở lại Diệp gia, Diệp Nghênh Chi không dẫn cậu về tiểu lâu ngay mà bảo tài xế lái đến tàng thư lâu phía tây chủ trạch.
Trì Diên biết rõ những nơi này chỉ truyền thừa trong gia tộc, người ngoài không được phép vào, không ngờ Diệp Nghênh Chi lại dẫn cậu thẳng tới đây chọn sách, cậu đứng ở cửa nhìn vào trong, không dám tiến vào, do dự nhìn Diệp Nghênh Chi: "Nghênh Chi ca ca, em đi vào thì không hay lắm. Nơi đây không phải không cho người ngoài vào ư?"
Diệp Nghênh Chi ngược lại không để tâm: "Người cũng đã sắp theo họ Diệp của ta, một cái tàng thư lâu có gì không thể vào." Nói xong trực tiếp dẫn Trì Diên vào trong.
Tàng thư lâu có tất cả ba tầng, bên trong không có ai, từng dãy đều là giá sách bằng gỗ màu đen cao thẳng lên trần nhà, Trì Diên đi vào rồi cũng không biết nên bắt đầu từ đâu. Diệp Nghênh Chi giúp cậu chọn vài quyển đơn giản dễ ứng dụng, đến khi về tiểu lâu lại lấy sổ ghi chép hồi nhỏ của mình đưa cho cậu, để cậu tham khảo.
Chỉ có điều trong thời gian ngắn Trì Diên không có cách nào tĩnh tâm học, sau khi quay lại tiểu lâu trước tiên cậu chăm Diệp Nghênh Chi uống thuốc, uống xong liền bị Diệp Nghênh Chi ôm trở về phòng ngủ. Một đường bị ôm lên lầu cậu sợ hết hồn, chỉ sợ thể lực Diệp Nghênh Chi không chống đỡ nổi sẽ lập tức phát bệnh, Diệp Nghênh Chi nhìn mắt cậu mở lớn, cười hôn trán cậu: "Em sợ cái gì? Ca ca cũng đâu có ăn thịt em."
Sợ cơ thể anh không chịu được. Lời này dạo trong miệng Trì Diên một vòng rồi lại nuốt trở vào. Hiện tại cậu đã biết khôn, sẽ không nói những lời chọc tới Diệp Nghênh Chi này nữa.
Bữa tối ăn ở phòng ngủ. Buổi chiều cậu cùng Diệp Nghênh Chi lăn qua lăn lại hai lần xong mơ mơ màng màng mà ngủ, thẳng đến bảy giờ tối mới tỉnh, cơm tối đã chuẩn bị xong, Trì Diên cùng Diệp Nghênh Chi chậm rãi ăn, hơn tám giờ ăn xong thì quản gia tới, nói là có chuyện muốn báo Diệp Nghênh Chi.
Những ngày này Trì Diên ở đây, nếu không phải có việc khẩn cấp nhất định cần Diệp Nghênh Chi xử lý thì quản gia sẽ không dám tùy tiện đến tiểu lâu quấy rầy hắn. Diệp Nghênh Chi cùng quản gia qua thư phòng, chưa được vài phút đã trở lại phòng ngủ, quản gia đi theo sau hắn.
Diệp Nghênh Chi đưa cằm về phía Trì Diên, nói với quản gia: "Tự ông nói với Trì thiếu đi, đã xảy ra chuyện gì, để A Diên tự quyết định."
Trì Diên thoáng đoán chuyện này liên quan tới mình nhưng không đoán được là chuyện gì.
Quản gia hạ mắt, rất cung kính mà lặp lại tin tức vừa nhận được: "Khuya hôm nay sau khi kết thúc bữa tối sau lễ tế trời, Trì tiên sinh đột nhiên té xỉu, hiện tại đã được đưa về Trì gia, bên đó muốn Trì thiếu quay về gặp Trì tiên sinh."
Trì Diên nhíu mày: "Vậy là có ý gì?"
Trì tiên sinh trong lời quản gia nói chính là cha cậu Trì Viễn Sơn, tổ phụ của cậu hiện đang bế quan, lễ tế trời lần này là do cha cậu đại diện Trì gia tham gia. Nhưng Trì Viễn Sơn đang khỏe mạnh đột nhiên vô cớ té xỉu, sau đó lại gọi cậu trở về, cậu không thể không nghi ngờ có phải Trì gia lại có âm mưu cạm bẫy gì hay không, tuy rằng cậu cảm giác bản thân chẳng có gì đáng để tính kế, ngoại trừ Trì Dung thì người khác không có lý do gì muốn đưa cậu vào chỗ chết.
Quản gia khéo léo đáp: "Bên kia nói tình hình thật sự không tốt lắm, Trì thiếu nhất định phải trở về gặp một lần."
Diệp Nghênh Chi phẩy tay: "Ông nói thẳng đi, Trì Viễn Sơn hiện tại rốt cuộc ra sao?"
Quản gia cân nhắc chớp mắt một cái, nhỏ giọng nói: "... Có thể là lần gặp cuối cùng."
Đồng tử Trì Diên thoáng cái co lại. Trì Viễn Sơn năm nay chỉ mới qua năm mươi, buổi sáng ở nghi thức tế tự cậu còn thấy Trì Viễn Sơn từ xa, hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ là lần gặp cuối. Nhưng quản gia không có khả năng cũng không dám nói dối trước mặt Diệp Nghênh Chi, Diệp gia Trì gia rất nghiêm, quản gia càng không phải hạng người vô dụng, ông nói vậy thì hẳn là đã phái người đi xác minh tin tức mà không phải chỉ nghe từ một phía Trì gia.
Trì Diên nhìn về phía Diệp Nghênh Chi, cúi đầu xuống: "Em muốn trở về nhìn thử."
Diệp Nghênh Chi không đưa ra bất kỳ bình luận nào, nghe vậy chỉ gật đầu: "Ta và em cùng đi." Sau đó nhìn về phía quản gia: "Chuẩn bị xe."
Trì Diên nhìn sắc trời bên ngoài: "Không cần đâu, buổi chiều ca chưa nghỉ ngơi, tốt nhất là nên nghỉ ngơi. Em... đi xem một chút rồi sẽ về, dù sao Trì Viễn Sơn cũng đã sớm đoạn tuyệt quan hệ cha con với em, "
Diệp Nghênh Chi lại không ý kiến gì mà cùng cậu lên xe: "Em và Trì Viễn Sơn đã đoạn tuyệt quan hệ, vậy ta không cần mặc đồ tang nữa, nhưng chuyện như vậy ta sao có thể không đi cùng em. Ta nghỉ ngơi trong xe cũng thế."
Xe chạy một đường cách Trì gia ngày càng gần, cảnh sắc xung quanh cũng ngày càng quen. Trì Diên nhớ lại khi mình còn nhỏ, trong trí nhớ mơ hồ, khi cậu ba bốn tuổi Trì Viễn Sơn đối xử với cậu hình như vẫn rất tốt, còn mua đồ chơi cho cậu, trong đó thứ cậu thích nhất là chiếc tàu hỏa chạy bằng điện mới nhất thời bấy giờ, Trì Viễn Sơn mang cậu ngồi trong sân lắp đường ray nhựa, kiên nhẫn ngồi cạnh nhìn cậu tò mò chăm chú ngắm tàu hỏa chạy trên trên ray.
Thế nhưng thời gian đã quá lâu, cậu dần lớn lên, thậm chí còn hoài nghi đoàn tàu màu đỏ và đường ray màu vàng kia có phải đều là ảo giác do bản thân tưởng tượng ra hay không.
Mẹ chưa từng nói rõ cho cậu biết mớ bòng bong này giữa bà và Trì Viễn Sơn, sau khi Trì Diên hiểu chuyện và có thể ghi nhớ, nghe được lời kể từ miệng nhiều người khác mới dần dần chắp vá ra chuyện năm đó. Trong lời những người nọ, năm đó Trì Viễn Sơn là một thanh niên trẻ tuổi như Hứa Thụy, chán ghét Trì gia cổ hủ tẻ nhạt, nhờ đấu tranh thắng người nhà mà giành được cơ hội rời khỏi Trì gia đi học, cũng là lúc đại học quen biết mẹ cậu, cũng nhanh chóng yêu nhau.
Nhưng ông là con trai trưởng Trì gia, sau này đương nhiên phải kế thừa Trì gia, sau khi tốt nghiệp gia tộc bắt đầu tạo áp