Trì Diên đột nhiên nhớ tới năm đó mình mười sáu tuổi, Trì Viễn Sơn nhốt cậu ngoài cửa, đứng bên trong nói với cậu, "Từ nay về sau mày không còn là con tao. Mày với mẹ mày mau ra khỏi đây, đừng bao giờ quay về nơi này nữa".
Cậu đến biệt uyển của Diệp gia, muốn báo cho Nghênh Chi ca ca tin này, muốn nói cho ca ca biết mình và mẹ sẽ rời khỏi Trì gia, muốn hỏi ca ca mình nên làm gì bây giờ. Sau khi đến biệt uyển lại chỉ thấy rất nhiều nhân viên y tế mặc áo trắng ra ra vào vào tiểu lâu. Phúc bá nói cho cậu biết Tam công tử phát bệnh đã hôn mê, hiện đang cấp cứu. Cậu chỉ có thể đứng ở ngoài phòng ngăn trở bởi các nhân viên đang bận rộn mà nhìn hắn một lần, người nọ vẫn mặc chiếc sơ mi trắng đơn giản, nằm trên giường, khuôn mặt tái nhợt, vô thanh vô tức.
Đó là khoảng thời gian bất lực nhất của cậu. Ngay cả thời gian đợi Diệp Nghênh Chi tỉnh lại để cáo biệt một câu cũng không có, cậu đã phải cùng với mẹ rời khỏi Trì gia.
Cậu lại nghĩ tới buổi sáng gặp Trì Dung ở Hứa gia, Trì Dung đã nói."Tôi khuyên anh mau rời khỏi đây." Bây giờ nhớ lại, vậy mà lại tình cờ trùng hợp với lời nói cuối cùng của Trì Viễn Sơn.
Trì Diên nghĩ tới người còn lại trong phòng, cậu đứng dậy nhìn về phía Trì Dung. Trì Dung vẫn lãnh đạm đứng một bên, đối mặt Trì Viễn Sơn đã chết cũng không biểu hiện ra quá nhiều cảm xúc, giống như đã sớm đoán được trước, chỉ nhìn Trì Diên xác nhận một câu: "Chết rồi?"
Trì Viễn Sơn bộ dạng kia, thật sự không giống có thể sống qua đêm nay.
Trì Diên gật đầu. Trì Dung liền mở cửa ra đi ra ngoài, báo tin với quản gia đang trông coi bên ngoài, sau đó lại đóng cửa đi vào, nhìn về phía Trì Diên: "Bọn họ phải vài phút nữa mới tới."
Gã lập tức nhíu mày: "Sao anh còn chưa đi?"
Trì Diên liếc Trì Viễn Sơn trên giường, ánh mắt chuyển sang Trì Dung: "Vì sao? Các người vì sao đều muốn tôi đi?" Hiện tại cậu đã ý thức được, sự tình có lẽ không hề đơn giản như cậu nghĩ lúc trước. Nguyên nhân Trì Dung muốn cậu đi có lẽ cũng không giống cậu nghĩ.
Trì Dung không trả lời cậu, ngược lại nhìn cậu nở nụ cười.
"Trì Diên." Gã gọi tên Trì Diên, "Anh có biết trước kia vì sao tôi luôn cố ý muốn gây khó dễ với anh không? Tôi hãm hại anh, cướp đồ của anh, anh rất căm ghét tôi đúng không? Anh ... hận tôi, đúng không?"
Trì Diên không nói gì, chỉ im lặng nhìn người trước mặt, bây giờ Trì Dung rất kỳ quái.
"Tôi còn nhớ rõ trước kia chỉ cần bắt nạt anh, anh cảm thấy oan ức sẽ khóc, đáng tiếc về sau không dễ khóc vậy nữa, dù tôi bắt nạt thế nào anh cũng sẽ không khóc với tôi, anh chỉ biết đi tìm tên kia." Gã lại cười cười, nhìn Trì Diên không chớp mắt, "Có phải vậy không? Trì Diên, nói cho tôi biết, Diệp Nghênh Chi làm anh khóc rất dễ dàng đúng không?"
"Bắt đầu từ khi anh trở về, ngồi xe Diệp gia rời đi đêm đó, tôi không nhịn được mà nghĩ... Anh trên giường Diệp Nghênh Chi sẽ khóc thành bộ dạng gì. Trì Diên, con ma ốm kia có thể thỏa mãn anh ư? Hay là tuy hắn không được, nhưng vẫn có cách khác giày vò anh, khiến anh khóc cầu hắn? Anh cầu hắn như thế nào, khóc gọi hắn Nghênh Chi ca ca? Hay là ông xã?" Gã tiến lên một bước, nhìn Trì Diên, ánh mắt tối đen, nụ cười nơi khóe miệng vừa giống khoái ý vừa giống ghen ghét, lại vừa giống oán phẫn, thậm chí trong nháy mắt còn vặn vẹo.
Trì Diên nhíu mày, lui về sau một bước, nghe được một nửa nhịn không được lớn tiếng cắt ngang: "Im miệng." Nhưng Trì Dung vẫn bất chấp nói hết lời mình muốn nói.
Trì Dung tiến hai bước về phía cậu, nhìn gương mặt cậu: "Từ nhỏ đến lớn, trong tất cả mọi người chỉ có anh thể hiện cảm xúc thật sự với tôi, dù là anh căm ghét tôi... hận tôi, cũng không sao cả."
Trì Diên cười nhạo một tiếng rồi quay mặt qua nơi khác không nhìn gã. Cậu đã sớm qua tuổi tin loại chuyện hoang đường này, huống hồ cái gì gọi là "Chỉ có anh thể hiện cảm xúc thật sự với tôi"? Trì Viễn Sơn thiên vị gã, cậu đã tự mình thể nghiệm, mẹ Trì Dung đương nhiên cũng rất yêu thương con trai độc nhất của mình, lần này trở về cậu mới nghe nói mẹ Trì Dung đã qua đời năm năm trước, nhưng tình cảm yêu thương kia từ nhỏ đến lớn kia đều không phải là giả.
Cậu lạnh lùng liếc Trì Dung: "Trì Viễn Sơn và mẹ cậu thì sao? Bọn họ thì không tính?"
"Một con rối với một người điên, anh nói xem nên coi bọn họ là cái gì?" Trì Dung càng lúc càng gần, thẳng đến khi ép Trì Diên đến vách tường không thể lui được nữa, khoảng cách giữa hai người chỉ cách một người mới dừng lại, khóe miệng vẫn nhếch lên, "Nghe nói bệnh điên sẽ di truyền, anh nói xem có phải tôi cũng đã điên rồi không?"
Nửa câu đầu của gã khiến Trì Diên biến sắc, giương mắt nghiêm mặt nhìn gã: "Cậu có ý gì?"
"Thật đáng thương, " gã dừng trên mặt Trì Diên, "Anh vẫn không biết ư? Lần đó mẹ tôi mang thai tôi, là do bà ta hạ cổ Trì Viễn Sơn."
"Cổ?" Trì Diên nhịn không được lẩm bẩm. Thứ này Trì Diên chỉ mới đọc trong truyện và xem trên phim, thực tế chưa từng gặp, cho dù lớn lên ở Trì gia cũng không dám tin chắc rằng thứ này thật sự có tồn tại. Hiện tại Trì Dung lại nói cho cậu biết, thứ này được dùng trên người Trì Viễn Sơn, cha của mình.
"Không sai, chính là cổ. Một người đàn bà điên cầu mà không