Xe Diệp Nghênh Chi vẫn đang chờ trên con đường cạnh rừng ngoài đại trạch Trì gia, đèn trong xe phát ra ánh sáng ấm áp, đi tới gần có thể thấy cửa sổ xe ghế sau nửa mở, nam nhân mặc áo choàng dài màu đen đang nhàn hạ nhắm mắt dưỡng thần.
Trì Diên mở cửa xe xông vào, ôm chặt cánh tay hắn.
Diệp Nghênh Chi ôm cậu, nâng cằm cậu để cậu ngẩng đầu lên, trông thấy hai mắt đỏ bừng của cậu đau lòng mà lại gần hôn một cái: "Đây là thế nào? Ai lại bắt nạt em?"
Có một điểm Trì Dung quả thật đã đoán đúng, Diệp Nghênh Chi đích xác rất thích bắt nạt Trì Diên, thường khi dễ đến khi Trì Diên hai mắt mông lung khóc kêu ôm hắn làm nũng xin tha, hắn mới vẫn chưa thỏa mãn mà thu tay lại, bắt đầu kéo người vào trong ngực chậm rãi dỗ dành. Nhưng chút tình thú này giữa hai người không đến lượt người ngoài nói, bình thường nếu Diệp Nghênh Chi thấy Trì Diên bị người khác bắt nạt, hắn sẽ nhớ kỹ trong đầu, lại tự mình cẩn thận an ủi cậu.
Trì Diên lắc đầu, dựa trước ngực hắn nhỏ giọng nói: "Cha em mất rồi." Giọng nói vẫn còn nghẹn, nói đến chữ "Cha" gần như không kiềm chế được. Đã mười năm cậu không gọi Trì Viễn Sơn như vậy, chưa nói đến năm mười sáu tuổi đoạn tuyệt quan hệ cha con rời Trì gia, thời điểm còn ở Trì gia, bởi vì đã hiểu chuyện, biết Trì Viễn Sơn làm chuyện có lỗi với mẹ con mình, cậu rất chống đối việc nói chuyện với ông, lại càng không chịu gọi "Cha" hay "Ba" .
Diệp Nghênh Chi đương nhiên nghe được ra cậu thay đổi xưng hô, chỉ xoa lưng giúp cậu thuận khí, nhẹ nhàng ứng lời cậu, không nói thêm gì.
Trì Diên kể lại ngắt quãng cho hắn chuyện nghe được từ chỗ Trì Dung, Diệp Nghênh Chi cũng một mực yên tĩnh lắng nghe, chờ cậu nói xong mới cẩn thận xốc cậu ngồi lên chân mình, ôm cậu mặt đối mặt, ngẩng đầu hôn mắt cậu: "Ngoan, đừng suy nghĩ nữa, nghỉ ngơi cho tốt, ca ca sẽ cho người đi điều tra rõ ràng."
Trì Diên cúi đầu chôn bên cổ hắn, hai tay ôm eo Diệp Nghênh Chi, nhỏ giọng "Vâng" một tiếng, hai mắt vẫn đỏ.
Cậu nghỉ ngơi chốc lát, vẫn giữ tư thế này nhỏ giọng hỏi: "Nghênh Chi ca ca, ca có thể giúp em tiễn đưa cha một đoạn không, để ông ấy có thể ra đi dễ chịu một chút? Trì Dung nói ông ấy bị vu cổ thao túng, tâm cổ đã chết nên cũng chết theo. Ông ấy ra đi không yên ổn, em muốn ông ấy đi được thuận một chút."
"Nên làm vậy." Diệp Nghênh Chi đáp, "Em nhận ông ấy, vậy ông ấy cũng là cha ta, phận làm con đương nhiên phải tiễn nhạc phụ một đoạn đường."
Hắn nói xong nhìn ra ngoài cửa sổ xe, chỉ vào con đường bên trái khu rừng nói: "Thân phận của ta bây giờ tùy tiện đến Trì gia siêu độ nhạc phụ không thích hợp lắm, chúng ta tiễn nhạc phụ ở ngay chỗ kia được không?"
Trì Diên khẽ gật đầu, không để ý, hoặc là nói bản thân cậu đã vô thức chấp nhận trái một câu lại phải một câu "Nhạc phụ" trong miệng Nghênh Chi.
Tài xế tắt máy, lấy từ trong cốp xe một tập tài liệu dụng thuật, dùng di động soi đường đi theo Trì Diên cùng Diệp Nghênh Chi vào trong rừng. Xe Diệp Nghênh Chi quanh năm chuẩn bị các loại dụng cụ thực hiện thuật pháp này, thành ra giúp giảm bớt rất nhiều phiền phức.
Ba người tìm được một mảnh đất trống bằng phẳng rộng rãi thì dừng lại, Trì Diên chịu trách nhiệm cầm điện thoại chiếu sáng, Diệp Nghênh Chi cầm bút chu sa tài xế đưa tới, nửa quỳ trên mặt đất, rất nhanh đã lưu loát vẽ ra độ vong trận, lại dùng giấy vàng phong bế các mắt trận, bắt đầu nhắm mắt thi pháp.
Trì Diên từ từ nhắm mắt quỳ bên cạnh hắn, trong lòng mặc niệm điếu văn độ vong.
Trong rừng đột nhiên gió nổi lên, lạnh buốt chui vào trong cổ áo, mang theo cảm giác âm u lạnh lẽo. Trì Diên sợ run cả người, mở to mắt, nhìn thấy một hình bóng mờ ảo đi về phía mình, nhìn dáng người chính là Trì Viễn Sơn.
"Hắn" một mực nhìn Trì Diên, môi vội vã mấp máy, dường như đang nói gì đó, thấy Trì Diên không có phản ứng lại càng sốt ruột mà gạt tay sang bên cạnh ra hiệu. Trì Diên nhìn "hắn", nhịn không được đứng lên la lớn: "Cha, cha nói gì? Con không nghe được!"
Trì Viễn Sơn nhích thêm về phía cậu, cách độ vong trận trên mặt đất càng lúc càng gần, Trì Diên cũng dần dần có thể thấy rõ khẩu hình của hắn—— đúng lúc này trong trận pháp đột nhiên sinh ra một luồng lực mãnh liệt đẩy Trì Viễn Sơn ra xa, dần dần mơ hồ, biến mất không thấy gì nữa... mãi đến khi tan biến hoàn toàn, "hắn" vẫn luôn gạt tay về phía bên phải Trì Diên.
Trì Diên thoáng cái ngồi sụp xuống đất, quay sang trái nhìn Diệp Nghênh Chi: "Nghênh Chi ca ca, ca nói xem cha em muốn nói gì với em? Ông ấy đi có thuận không?"
"Ông ấy đã vãng sinh rồi." Diệp Nghênh Chi kéo cậu vào ngực, đỡ cậu đứng dậy hôn trán cậu, "Đừng sợ, bất luận có chuyện gì, ca ca đều sẽ bảo vệ em."
Trì Diên rầu rĩ đáp một tiếng, bị Diệp Nghênh Chi ôm nhét trở lại xe.
Ngày hôm sau Trì Diên cùng Diệp Nghênh Chi đến dự đám tang của Trì Viễn Sơn.
Bởi vì vốn đang trong lễ tế trời, khách tới rất đông, người mất lại là Trì Viễn Sơn của Trì gia nên người đến phúng viếng rất nhiều. Trì Diên đã rời Trì gia, hơn nữa hai người đã đoạn tuyệt quan hệ từ lâu, cho dù những ngày này không ít người đã biết cậu thanh niên bên cạnh gia chủ Diệp gia kia nghe nói là bạn trai của tiểu thư Hứa gia, trước kia còn là trưởng tôn Trì gia, thì lúc này cậu cũng chỉ có thể đứng một bên nhìn như những khách khác đến viếng, chậm rãi đi lên phía trước dâng một bó hoa.
Trì lão gia tử vẫn đang bế quan, ngay cả con mình đột nhiên qua đời cũng không ra. Tất cả mọi việc đều do quản gia cùng các gia đình con cháu Trì gia giúp đỡ lo liệu, kể cả việc tiếp khách tiễn khách cảm ơn mọi người, đã bắt đầu có người xì xào vì sao không thấy bóng dáng Trì thiếu đâu.
Trì thiếu trong miệng bọn họ đương nhiên là Trì Dung, đối với lời hỏi dò của các khách đến viếng quản sự đều giải thích nói Trì Dung do đau buồn quá độ đã ngã bệnh, hiện đang dưỡng bệnh trong phòng không thể gặp khách, nhưng giữa hai lông mày lại toát ra thần sắc lo lắng.
Trì Viễn Sơn chết bất đắc kỳ tử thi thể vốn đã kỳ lạ, hiện tại thi cốt chưa lạnh mà trong nhà trẻ thì bệnh nặng liệt giường, già lại bế quan không xuất, toàn bộ Trì gia ngay cả một người quyết định cũng không có, tất cả đều phải nhờ mấy tộc lão chủ trì. Mọi người lại không khỏi liên tưởng đến một tộc lão Trì gia vài ngày trước chết không minh bạch, thậm chí phải dùng Trấn Hồn Khúc mới có thể chôn cất, không khỏi nghị luận sau lưng Trì gia đây là đã phạm phải Thái tuế gì rồi.
Diệp Nghênh Chi hành động vô cùng nhanh chóng, người phái đi rất nhanh đã tra được một ít tin tức từ cả tang lễ lần trước đến sự kiện lần này, tất cả đều đưa tới tay Trì Diên.
Bị ảnh hưởng bởi phim truyện tiểu thuyết, bình thường mỗi khi nhắc tới thuật vu cổ mọi người đều sẽ nghĩ tới cao nguyên Vân Quý, bởi vì Vân Quý nhiều chướng khí, rừng núi nhiều độc trùng, quả thực có đủ