Trì Diên không kìm lòng được quay đầu nhìn hắn.
Cả hai thấy hình bóng đối phương ở trong mắt nhau.
Diệp Nghênh Chi đi vòng qua đứng đối diện, hai tay vòng xuống dưới khoát lên lưng Trì Diên, cúi người nhẹ nhàng hôn chóp mũi cậu: "... Thật xin lỗi, tôi sai rồi, tôi không nên gạt em, dùng phương thức đó xuất hiện trước mặt em. Là tôi đã mê tâm em, không có cách nào nên mới làm như vậy. Tôi chưa từng thích ai, cũng không biết nên làm thế nào... Trên mạng nói những người yêu nhau lúc hẹn hò sẽ cùng nhau xem phim, đi công viên tản bộ, sau này tôi cũng có thể đi cùng em."
"A Diên, đừng sợ tôi. Lần này hãy thử dùng đôi mắt của chính em đến nhận thức tôi."
Lúc này Trì Diên mới chậm chạp phát hiện thì ra Diệp Nghênh Chi nửa đêm hôm qua dẫn cậu xuống xe ở công viên là muốn dẫn cậu đi dạo.
Cậu nhìn ánh mắt Diệp Nghênh Chi, lại không cách nào cự tuyệt, giống như cậu có thể thông qua đôi mắt tối trầm kia thấy được đáy lòng của đối phương, thấy được bản chất sau cùng của hắn.
Diệp Nghênh Chi cũng không để tâm cậu trầm mặc, đưa tay kéo cậu lại: "Không có việc gì, cứ từ từ tới, tôi chờ em."
Dù sao em cũng không chạy được.
Hắn hôn nhẹ lên trán Trì Diên, mở cửa đưa mắt nhìn cậu đi làm, cười đến ôn nhu lại ngọt ngào.
————————
Cái gọi là tìm đường sống trong chỗ chết, trải qua một phen này Trì Diên đã làm tốt chuẩn bị đem chính mình triệt để bồi thường cho Diệp Nghênh Chi, thậm chí đã dự tính nhất định phải chết, lần này Trì Diên rất bình tĩnh mà thuận theo tự nhiên tiếp nhận chuyện tiếp tục cùng Diệp Nghênh Chi chung sống thế này.
Sau khi đã trải qua sợ hãi mất phương hướng lúc đầu rồi mới có thể tĩnh tâm hồi tưởng lại cuộc sống sinh hoạt ngày thường, từng màn một sau khi lấy được tro cốt lần lượt xẹt qua trong đầu, vô luận là trước khi lộ rõ chân tướng hay sau khi mê hoặc tâm trí cậu, Diệp Nghênh Chi thật sự chưa từng hại cậu, còn cứu cậu từ trong tay những ma quỷ khác rất nhiều lần.
Ví dụ như năm đó bọn họ đi ra ngoài du lịch, căn nhà kia e rằng thật sự là có cổ quái, là Diệp Nghênh Chi gạt cậu giúp cậu vượt qua một kiếp nọ. Còn có lúc bản thân đi ra từ chỗ Đường Quang Viễn liền lên xe ma, nếu như Diệp Nghênh Chi không cố ý tới đón cậu, sợ là cậu thật sự không còn mạng để về.
Huống chi, sau khi bà ngoại qua đời, cũng không có ai giống Diệp Nghênh Chi tốt với cậu như vậy. Mặc kệ xuất phát từ mục đích gì, mặc kệ là có phải có ý đồ khác hay không.
Nếu như Diệp Nghênh Chi thật sự lừa cậu gạt cậu mưu cầu tính mạng cậu, cậu cũng nhận.
Ngược lại cũng không có bao nhiêu sợ hãi, nhưng mà chắc là sẽ có chút thương tâm.
Qua những việc trên mà nói, hiện giờ cậu cũng không thể rời khỏi Diệp Nghênh Chi. Có Diệp Nghênh Chi ở bên ít nhất sẽ tạm thời an toàn, muốn xử trí cậu ra sao xử trí cậu khi nào toàn bộ phải xem tâm tình Tam công tử; nhưng nếu không có tro cốt Diệp Nghênh Chi và khí tức hộ thân, đại khái cậu sẽ sống không quá một tháng.
Diệp Nghênh Chi đã nắm quyền tài chính trong nhà. Gia sản cha mẹ ông bà ngoại để lại cho Trì Diên đều được Diệp Nghênh Chi thu xếp đầu tư dưới danh nghĩa Trì Diên, các loại tiền lời tiền lãi thu nhập đều cao hơn so với lương của Trì Diên. Nói cách khác Trì Diên cũng không rõ lắm hiện tại dưới danh nghĩa của mình có bao nhiêu tài sản, cũng đã bỏ vào những chỗ nào.
Cậu từng có ý định đem cả thẻ tiền lương cũng nộp hết lên, lại bị Diệp Nghênh Chi trả lại.
Lúc đầu Diệp Nghênh Chi nói: "Ngoan, tiền lương để lại mua thức ăn, thích cái gì thì mua cái đó."
Người yêu biết làm cơm, biết quản lý tài sản, còn không dùng lương mình nộp, tiền lương mình tùy ý tiêu, hoàn không không phải lo lắng về sau, nói ra có không biết bao nhiêu đồng nghiệp sẽ hâm mộ. Ngoại trừ không phải người, còn lại đều rất tốt.
Kỳ thật không phải người cũng không phải vấn đề lớn, Trì Diên thậm chí không sợ yêu tinh yêu quái, mỹ nhân hồ yêu hồng tụ thiêm hương là tưởng tượng kiều diễm tuyệt vời cỡ nào của cổ nhân. Nhưng Diệp Nghênh Chi lại cứ phải là quỷ.
(hồng tụ thiêm hương: nghĩa xưa là chỉ thư sinh trong lúc đọc sách dùi mài kinh sử có hồng nhan ở bên cạnh châm hương)
Hắn là quỷ.
Ý nghĩ này giống như đã ăn vào xương không xua đi được, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện không đúng lúc.
Ban đêm Trì Diên vốn đang vùi trong ngực Diệp Nghênh Chi chuẩn bị ngủ, đột nhiên nhớ tới người bên gối đã sớm qua đời, đang ôm mình vào lòng không phải người liền sợ tới mức mở mắt, thân thể cũng theo đó rùng mình một cái, hơi lui về phía sau, muốn rời khỏi ôm ấp của Diệp Nghênh Chi, nhưng lại không dám cử động quá rõ ràng.
Diệp Nghênh Chi cảm nhận được động tác của cậu, cũng mở mắt, chậm rãi dùng tay kia xoa mặt cậu: "A Diên, đừng sợ tôi."
"Tôi sẽ không hại em." Hắn cúi đầu xuống, trán dán lên trán Trì Diên, nhìn vào đôi mắt phản chiếu ánh trăng của cậu chân thành nói, trịnh trọng đến mức giống như đang trao lời thề.
Đây là lần đầu tiên hắn nói vô cùng rõ ràng với Trì Diên, "Tôi sẽ không hại em"
Trì Diên nhất thời giật mình, không biết nên trả lời thế nào, một lúc lâu sau tựa hồ hơi xấu hổ cúi thấp đầu xuống: "... Em sợ."
Dẫu rằng nguyện ý đem tính mạng cho anh, nhưng em vẫn rất