Lão gia tử không khỏi thở dài một tiếng: "Hồng nhan xương khô, mặt nạ mỹ nhân. Cậu cũng không phải không thấy dưới lớp da kia là thứ gì, tội gì bị nó mê hoặc uổng hại tính mạng?"
Trì Diên lắc đầu. Diện mạo thực thể Diệp Nghênh Chi ngưng ra cùng với khi hắn còn sống giống nhau như đúc, không hề biến thành hồ ly cố ý dụ dỗ mình, sao có thể nói mình bị hắn mê hoặc? Hắn đã nói hắn sẽ không hại cậu.
Trì Diên cũng biết phàm nhân còn dễ dàng phá vỡ lời thề, nói gì đến lời bịa đặt của ma quỷ, nhưng cậu muốn thử tin tưởng hắn.
Hai người bọn họ một đau đớn khôn cùng một chấp mê bất ngộ, Trì Diên vẫn cảm kích lão gia tử cố gắng cứu mạng mình, cuối cùng cũng chỉ có thể tự mình cáo từ rời khỏi.
Không nghĩ tới ba ngày sau Đường Quang Viễn lại tới.
Ông thở dài: "Cậu chấp mê bất hối, ta đương nhiên sẽ không cưỡng cầu. Cho cậu địa chỉ này, đây là sư môn của ta, sẽ không tùy tiện truyền ra ngoài. Bây giờ cậu tà khí nhập thể, hiện tại không cảm thấy được, nhưng chỉ sợ luân hồi chuyển thế cũng không thể tiêu tan hết, có khi còn dẫn tới yêu tà, đời này cũng có thể sẽ mang tới xúi quẩy cho đồng nghiệp bằng hữu bên cạnh. Năng lực ta có hạn, điểm này không giúp được cậu, nếu cậu có thời gian thì đến sư môn ta một chuyến, loại trừ những xúi quẩy kia đi."
Trì Diên quả thực rất sợ liên lụy đến người khác. Thể chất cậu trời sinh bị quỷ quái quấy nhiễu, lúc này chẳng qua là thay đổi từ lúc trước bị rất nhiều thứ rình mò biến thành sống chung chỉ với Diệp Nghênh Chi mà thôi, cậu cũng không quan tâm lời Đường lão gia nói tà khí nhập thể liên lụy kiếp sau các loại huyền diệu khó giải thích gì đó, nhưng cậu lo lắng mình và quỷ ở chung như vậy thật sự sẽ mang đến vận xui cho người bên cạnh.
Địa chỉ Đường lão gia cho không tính là xa, ở ngay tỉnh bên cạnh, nhưng ẩn trong núi có lẽ không dễ tìm cho lắm, song bất luận thế nào, thời gian ba ngày cũng đủ đi đi về về một vòng rồi.
Cậu trở về kể chuyện này với Diệp Nghênh Chi, Diệp Nghênh Chi cũng không phản đối, chỉ nói "Em muốn đi thì đi, tôi đi cùng em" .
Trì Diên dự định đi vào cuối tuần, lại xin thêm một ngày nghỉ nữa, lúc đặt vé rất do dự, không biết có nên mua vé cho Diệp Nghênh Chi hay không. Không mua vé chung quy luôn có cảm giác chột dạ trốn vé, với lại Diệp Nghênh Chi sẽ không có chỗ ngồi; nếu mua vé mà nói, những người khác thấy ghế trống, nếu đông người thiếu chỗ ngồi, nói không chừng sẽ có người ngồi vào, Diệp Nghênh Chi lại không có chỗ ngồi nữa.
Bản thân mang theo Diệp Nghênh Chi đi đạo quán trừ tà khí xua xúi quẩy hình như cũng rất kỳ quái.
Cậu thử thương lượng với Diệp Nghênh Chi: "Nghênh Chi, anh ở nhà chờ em được không? Em mang theo tro cốt, sẽ không có việc gì đâu."
Nhưng mà Diệp tam công tử không đồng ý, việc này đành tạm thời gác lại.
Trì Diên vốn đang lần lữa, qua mấy ngày lại chú ý tới đồng nghiệp Tiểu Vương ngồi đối diện mình bị cảm nặng nằm viện; Lý tỷ làm ở tổ cách vách vừa mới tiếp nhận công việc với cậu xong bị trật chân lúc xuống lầu; cùng với hôm trước lúc tan làm gặp Lưu ca dẫn theo con trai học tiểu học, cậu tùy tiện nói mấy câu với đứa nhỏ, hôm nay đi làm chợt nghe Lưu ca than thở nói con trai mình không vượt qua kì thi, tiểu học mà cũng không qua được thì phải làm sao đây... Trì Diên cũng có chút lo lắng là mình làm liên lụy bọn họ dính vận đen.
Giọt nước làm tràn ly cuối cùng là lúc nói chuyện với chú mới biết tin một thời gian trước chú vậy mà đột nhiên bị cao huyết áp bất tỉnh ở công ty. Trong ấn tượng của Trì Diên, chú vẫn luôn là người tài giỏi thân thể khỏe mạnh, hầu như chưa từng nghỉ ngơi, chuyện sinh bệnh nằm viện cực ít phát sinh ở trên người chú. Trong điện thoại Đỗ Minh Kinh vẫn nói không có chuyện gì lớn, hiện giờ đã xuất viện rồi, bảo cậu không cần lo lắng cho mình. Trì Diên vẫn không khỏi thầm nói trong lòng, mình và chú tuy rằng một năm chẳng gặp được mấy lần, nhưng dù sao cũng là quan hệ huyết thống, có phải bản thân xúi quẩy cũng ảnh hưởng đến chú hay không?
Tuần này chuyện phải hoàn thành trong đơn vị không nhiều lắm, thứ sáu cậu đã xin nghỉ chuẩn bị đi sư môn Đường lão một chuyến.
Cuối cùng cậu quyết định tự mình lái xe đi, mặc dù mệt một chút nhưng mà thuận tiện thoải mái hơn, Diệp Nghênh Chi cũng có thể có chỗ ngồi.
Vì thời gian đang gấp, chiều thứ năm Trì Diên liền xuất phát, áng chừng trước mười một giờ đêm có thể đến nơi, nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau có thể lên đường đi tìm chỗ kia.
Diệp Nghênh Chi đau lòng cậu liên tục lái xe, thừa dịp ban đêm nói: "Em nghỉ ngơi chút đi, tôi lái thay em."
Trì Diên hết sức nghi hoặc: "Không phải anh không biết lái xe ư?"
Diệp Nghênh Chi "À..." một tiếng, nói: "Tuy là không có bằng lái xe, nhưng mà tôi cũng có thể khiến nó động."
Trì Diên lo lắng tài xế khác trong lúc lơ đãng nhìn thấy chiếc xe này của hai người bọn họ sẽ sinh ra áp lực tâm lý, tuy rằng cũng rất động tâm, nhưng vẫn cự tuyệt ý tốt của Tam công tử.
Đi ra ngoài một người đặt một phòng đôi không khỏi quá kì quái, buổi tối lúc nghỉ chân Trì Diên đương nhiên muốn một căn phòng có giường lớn. Diệp Nghênh Chi đi theo cậu tiến vào phòng đi vòng quanh, ngồi ở bên giường kéo hai chiếc gối đầu sát vào giữa, tựa hồ rất hài lòng với cách sắp xếp này.
Bọn họ nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau mua đồ ăn xong liền dựa theo hướng dẫn lái xe đến địa chỉ Đường lão gia cho. Chạy dọc theo đường núi ngoằn ngoèo cả buổi, xe đi tới một thôn trước sau đều không