Đang lúc nôn nóng, Trì Diên đột nhiên cảm giác được một đôi tay mát lạnh ôm lên eo mình.
Cậu khẽ giật mình, lập tức nghe được thanh âm quen thuộc mang theo ý cười vang lên bên tai: "Nhớ tôi rồi?"
Là Diệp Nghênh Chi.
"Anh không sao chứ? Làm thế nào mà qua được đây?"
Mình chỉ là một người phàm tục, bao vây mình hoàn toàn vô nghĩa, nếu không chẳng lẽ bọn họ còn buôn người? Trì Diên chợt hiểu ra, chỉ sợ Đường lão, thậm chí cả sư môn này của ông sau khi biết được sự tồn tại của Diệp Nghênh Chi đã sinh lòng muốn diệt trừ hắn.
Lúc đầu cậu vốn cho rằng chuyện mình bị Diệp Nghênh Chi quấn lên là một vụ tranh cãi dân sự "Dân bất tố quan bất truy", sẽ chẳng ai uổng phí khí lực quan tâm; hiện giờ mới ý thức được chỉ sợ ở Đường lão và sư môn của ông đã coi việc này thật sự là vụ án hình sự, ác quỷ hại người phải đền tội. Lúc trước nói với mình những lời nửa thật nửa giả kia, chính là vì dụ dỗ mình mắc câu.
Diệp Nghênh Chi đến tìm mình, không khác gì chui đầu vào lưới.
Diệp Nghênh Chi hôn hôn trán cậu: "Nếu như không dẫn tôi ra được, bọn họ làm sao sẽ dễ dàng thả em?"
Cửa vẫn đóng chặt như cũ, ngoài cửa rồi lại truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, tuy rằng rất nhẹ nhưng có thể nghe ra rõ ràng không chỉ có một người.
Một tầng ván cửa mỏng khiến hai người bọn họ không ra được, nhưng không ngăn được tiếng nói chuyện bên ngoài.
Trì Diên có thể nghe thấy tiếng niệm chú trầm thấp mà lộn xộn, còn có tiếng mấy người tiến lên dán các loại phù chú lên cửa.
Cậu có thể nhận ra giọng nói đã nghe rất nhiều lần của Đường Quang Viễn.
Đường Quang Viễn đang nôn nóng nói gì đó: "... Sư bá, cậu thanh niên kia còn ở trong mà! Uy lực của bát phương tru tà trận thần hồn người bình thường không chịu được, cậu thanh niên kia thân thể lại hư nhược, thần hồn không quá mạnh, như vậy chỉ sợ sẽ trực tiếp trở nên si ngốc, thậm chí bỏ mạng!"
Ông ấy đang nói mình ư ? Mình sẽ chết?
Một âm thanh già nua mà nghiêm khắc vang lên: "Quang Viễn, chớ có lòng dạ đàn bà! Chỉ là một con quỷ còn chưa mãn tang kỳ mà con đã không chống lại được, hôm nay không nhân cơ hội trừ bỏ nó, ngày mai có lẽ sẽ không còn cơ hội nữa, chỉ có thể mặc nó làm hại thế gian. Minh Sơn, đưa sư thúc Quang Viễn của con đi nghỉ ngơi đi..."
Tiếng niệm chú đồng thanh ngoài cửa càng lúc càng vang, làm cho óc Trì Diên ong ong, cậu vô lực dựa vào cửa ngồi bệt xuống.
Rõ ràng vẫn đang là ban ngày, trong phòng lại trở nên tối đen như mực, giống như tất cả ánh sáng đều đã bị rút đi, cùng lúc đó trên mặt đất hiện ra những đường vân màu đỏ lờ mờ loang lổ, giống như trận pháp đồ đằng cổ xưa bí hiểm.
Ý thức của cậu bắt đầu trở nên mơ hồ, chỉ có thể cảm nhận được Diệp Nghênh Chi ngồi xuống bên cạnh, ôm cậu vào trong ngực hắn.
Cái ôm của Diệp Nghênh Chi mang theo tia lạnh thấu xương, nhưng là thứ thanh minh duy nhất trong đống hỗn tạp lúc này. Trì Diên không khỏi chủ động ôm càng chặt hơn, dựa trên vai hắn nửa khép mắt nhỏ giọng vô thức thì thào: "Đau đầu..."
Nụ hôn lạnh lẽo rơi trên trán cậu, nhu miết hồi lâu mới luyến tiếc rời đi.
Ý thức trong nháy mắt đó khôi phục thanh tỉnh, đầu hình như cũng không đau đến vậy nữa.
Trì Diên mở mắt ra, mắt thường có thể thấy được một tầng khí đen vấn vít bao quanh toàn thân mình, nhưng tầng khí đen sau khi tiếp xúc không khí xung quanh lại như nước gặp lửa, không ngừng bị thiêu đốt bốc hơi, mà theo đó lại có từng dòng khí đen cuồn cuộn không ngừng tiếp tục bổ sung bảo vệ cậu.
Nghĩ cũng biết nơi khí đen xuất ra nhất định là Diệp Nghênh Chi. Hắn đang thay mình thừa nhận xâm hại của trận pháp quỷ dị này.
Nhưng cứ tiếp tục như vậy, hắn có thể chống đỡ được bao lâu?
"Diệp Nghênh Chi..." Cậu nhỏ giọng kêu.
Đối phương tựa hồ nhìn ra cậu muốn nói gì, khẽ cười cười, duỗi ngón trỏ đặt lên môi cậu, ngăn trở lời chưa ra khỏi miệng: "Ngoan, tôi không sao."
Mặt mày hắn hơi cong, tư thái nhàn hạ, giống như đêm đó từ chỗ Đường Quang Viễn đi ra rồi lên xe ma, hắn cũng cười thế này nhìn mình, nói "Ai ngờ em lại ngốc đến mức lên nhầm xe" ; giống như mỗi sáng sớm lúc ngồi bên cạnh nhìn mình ăn điểm tâm, cười nói "Ngày mai muốn ăn gì?" ...
Trì Diên nhịn không được nhắm mắt lại chủ động áp tới hôn lên môi Diệp Nghênh Chi.
Lúc trước dù đã muốn tin tưởng muốn tiếp nhận, nhưng nội tâm vẫn bất an do dự vẫn lo lắng không yên, cắm rễ sâu trong lòng vẫn là nỗi sợ hãi rối tung quấn lẫn vào nhau, dù có bị chôn vào trong đất, cũng không có nghĩa là mầm hạt đó không tồn tại.
Khí đen vây xung quanh bọn họ không ngừng bị thiêu đốt bốc hơi, hoa văn của trận trên mặt đất phát ra ánh sáng màu đỏ càng lúc càng sáng, nhưng nơi tầm mắt với tới lại là khoảng không tối đen. Trì Diên lần mò thân thể đối phương ôm chặt lấy, dựa vào ánh sáng đỏ lờ mờ kia cẩn thận phân biệt đường nét trên gương mặt hắn, từng chút từng chút khắc vào lòng.
Cậu vừa đáp lại nụ hôn của Diệp Nghênh Chi vừa nhỏ giọng không ngừng lặp lại tên hắn "Nghênh Chi" "Diệp Nghênh Chi" ... Cái tên này ở trong lòng càng cắm càng sâu, dễ dàng đem toàn bộ mầm hạt do dự bất an nơi đáy lòng kia kéo ra nghiền nát.
Một lúc lâu sau hai người mới tách ra, Trì Diên nghiêng người dựa vào vai Diệp Nghênh Chi thở dốc, cười khẽ thoáng như độc thoại nhỏ giọng nói: "... Diệp Nghênh Chi, vì sao anh lại quấn lên em..."
Không giống oán trách, mà giống như lúc làm nũng người yêu hỏi "Anh rốt cuộc thích em ở điểm nào" . Chỉ có điều da mặt Trì Diên mỏng, cách nói sau cậu hỏi không nên lời.
Diệp Nghênh Chi thật lâu không nói gì, lúc Trì Diên đã nhắm mắt lại từ bỏ hi vọng nghe được đáp án, hắn mới chậm rãi mở miệng nói: "... Khi còn sống tôi luôn cảm giác mình đang tìm kiếm thứ gì đó, nhưng tôi cũng không biết mình muốn tìm cái gì. Lúc ấy thân