Ai chả biết là cậu làm, chỉ có điều sao cậu phải dùng ngữ khí như vậy để nói? ! Trì Diên hận, cuối cùng giống như phát tiết vặn chặt cổ Diệp Nghênh Chi cắn lên cổ hắn một cái.
Hồ Tinh ho khan một tiếng, Trì Diên nhìn lại, chỉ thấy một bàn người tất cả đều đang nhìn mình và Diệp Nghênh Chi.
Dù đã không còn là thiếu niên tuổi trẻ da mặt mỏng, nhưng ở đây đều là bạn bè quen biết, cậu cũng không khỏi lập tức đỏ mặt.
Tại sao đối đáp Diệp Nghênh Chi lại luôn dễ dàng đánh mất lý trí như vậy. Quả nhiên là hồng nhan họa thủy.
Hồ Tinh vẫn ở một bên thân thiện cười an ủi cậu: "Tiểu Trì, không sao đâu, mấy năm nay bọn tôi cũng quen rồi."
Trì Diên một chút cũng không được những lời này an ủi.
Diệp Nghênh Chi vẫn ở một bên nhỏ giọng nói tiếp: "Nhìn xem, A Diên, mọi người đều biết cậu luôn ức hiếp tôi."
Lão Viên phản ứng chậm một nhịp, trực tiếp nói tiếp: "Không đúng nha, Thước kẻ từng kể cho tôi chuyện năm đó lúc cậu ta chưa biết cậu, cậu thừa dịp trời tối bịt mặt leo ban công chui vào phòng ngủ của cậu ta hù dọa cậu ta."
Tiểu An nghe được rất ngạc nhiên: "Không phải chứ? Diệp ca cũng làm loại chuyện này ư?"
Diệp Nghênh Chi ngược lại lập tức hiểu chuyện lão Viên đang nói đến, trên mặt hiện lên nụ cười có thể xưng là dịu dàng hạnh phúc: "Ừ, mặc dù hơi có lỗi với A Diên, nhưng mà bây giờ nhớ lại, đó cũng là một trong những kỉ niệm vui sướng nhất của tôi, vui vẻ hơn nữa chính là thời điểm gặp được A Diên."
Trì Diên biết rõ nội tình, nghe thấy hắn da mặt dày lên tiếng như thế quả thực tức giận đến muốn cắn hắn, nhưng quay mặt sang lại trông thấy Diệp Nghênh Chi cười ôn nhu nhìn mình, đôi mắt đen thật sâu, tựa như lần đầu gặp gỡ.
Khai giảng nghiên cứu sinh ngày đó, thời điểm cậu thở hồng hộc xách vali đẩy cửa phòng kí túc ra, trông thấy bên trong đã có một người đang quay lưng về phía mình nhìn ra ngoài cửa sổ.
Người nọ nghe thấy động tĩnh xoay người lại, nhanh chóng giúp cậu thu dọn hành lí, sau đó đưa một chiếc khăn mặt qua, mỉm cười nói: "Tôi là Diệp Nghênh Chi." Con ngươi màu đen chăm chú nhìn cậu, sâu không thấy đáy.
Rõ ràng là bộ dáng người lạ chớ gần, nhưng lại ôn nhu ngoài ý muốn.
Lúc đó Trì Diên nghĩ, Diệp Nghênh Chi, thật là một cái tên dễ nghe, quả thực là cái tên êm tai nhất cậu có thể nghĩ ra.
Căm phẫn tràn ngập lập tức hóa thành một bụng nhu tình. Trì Diên không khống chế nổi cũng nhìn hắn cong khóe miệng. Thì ra, bọn họ đã ở bên nhau nhiều năm như vậy.
Diệp Nghênh Chi đã từng nói hắn sẽ chứng minh hắn sẽ không tổn thương mình. Bây giờ chuyện chứng minh này, Trì Diên muốn để hắn làm cả đời, đã không phải là vì không tin hay sợ hãi, mà bởi cậu muốn một đời này luôn ở bên hắn.
Buổi tối hai người về nhà, trước lúc ngủ Diệp Nghênh Chi sờ lên dấu răng trên cổ nhẹ giọng oán thán nói: "Từ khi nào lại thêm thói quen thích cắn người rồi, tức giận cũng cắn, vui vẻ cũng cắn." Dấu răng này không phải dấu Trì Diên thẹn quá hoá giận cắn ở nhà hàng trước đó mà là do cậu vừa mới cắn ra.
"Không được, lúc nào cậu cũng cắn tôi, có vẻ *phu cương của tôi không được rồi, tôi phải trả thù."
(phu cương: uy thế làm chồng)
Trì Diên mệt không chịu nổi, miễn cưỡng mở mắt ra âm u nhìn hắn một cái.
Diệp Nghênh Chi lập tức sửa miệng: "Kiếp sau trả."
Trì Diên cũng nhìn thấy dấu răng trên cổ hắn, lập tức hơi xấu hổ: "... Diệp Nghênh Chi, cậu mau xóa cái dấu đó đi, ngày mai đi làm bị đồng nghiệp trông thấy thì phải làm sao."
Diệp Nghênh Chi loại yêu tà này, toàn bộ thực thể đều tự mình ngưng kết mà thành, xóa một vết cắn đương nhiên không khó.
Diệp Nghênh Chi lại không nghe, đắc ý vuốt vết cắn nhắm mắt lại ngủ: "Tôi không thích, tôi phải lưu nó lại."
Trì Diên cắn hắn thì hắn oán thán, trên người thực sự có dấu răng như thế thì ngược lại lại vui vẻ, xem như bảo bối che lên không chịu tiêu trừ đi.
Trì Diên đẩy hắn hai cái, hắn lại giả bộ như đã ngủ, không nhúc nhích.
Trì Diên đối với hành vi vô lại của hắn không có biện pháp, đành phải yên lặng kéo chăn ngủ. Lúc này Diệp Nghênh Chi mới lại có động tác, vươn tay kéo người yêu ôm vào trong ngực.
————————
Sau khi tốt nghiệp ba năm, Trì Diên cùng Diệp Nghênh Chi chung nhau mua nhà của hai người, chuyển khỏi căn nhà "Ở nhờ" nọ.
Hai người giống như một đôi tình nhân bình thường nhất trên thế gian này, mỗi ngày gọi nhau thức giấc, tìm quần áo cho nhau, thắt cà vạt, tự mình đi làm, sau một ngày bận rộn lại trở về nhà, ăn cơm, tắm rửa, đi ngủ.
Hai người cũng sẽ tận lực mà sắp xếp thời gian nghỉ phép hằng năm trùng nhau, tìm một nơi đã từng hoặc chưa từng tới để đi du lịch.
Nếu Diệp Nghênh Chi muốn, hắn có thể dựa vào năng lực của mình dễ dàng đạt được những thứ mà người bình thường tha thiết mơ ước, nhưng hắn tình nguyện ngụy trang bản thân thành một con người triệt để bình thường, cùng Trì Diên vì cuộc sống của cả hai dốc sức làm việc, cùng nhau trả tiền nhà, cùng nhau chia sẻ một cốc hồng trà nóng trong đêm đông. Mỗi thứ hắn cho người yêu, đều là do tự tay hắn từng chút một kiếm được.
Thời gian thật dài lâu, đến nỗi thỉnh thoảng Trì Diên cũng sẽ quên sự thật người yêu mình thật ra không phải người, dù có nhớ ra cũng sẽ không để ý.
Cậu tận mắt nhìn thấy sợi tóc trắng đầu tiên trên đầu Diệp Nghênh Chi, kinh ngạc bắt lấy nói: "Nghênh Chi, anh cũng sẽ già đi sao?"
Diệp Nghênh Chi hơi cúi đầu xuống để cậu nhổ tóc, tùy ý cười cười: "Đương nhiên. Đừng tin mấy chuyện thần thoại kia, cái gì không già không chết đều là bịa ra gạt người đấy, đi ngược với quy luật khoa học."
Thật may ba ngày trước hắn ngủ dậy trông thấy trên đầu Trì Diên mọc một sợi, bèn thừa dịp người yêu còn đang chìm trong giấc mộng lén nhổ nó.
Nếu như có thể, tôi muốn già trước em một chút, như vậy em vĩnh viễn là tiểu bảo bối của tôi, vĩnh viễn có thể hồ đồ ở trước mặt tôi, tùy hứng, làm nũng với tôi, thỏa thích làm bậy. Yêu tà không già không chết, nhưng tôi sẽ cùng em già đi, cùng em đi hết một đời này, nếu không tôi cưng chiều em một đời đã quen, kiếp sau em lại bị yêu ma quỷ quái khác hay kẻ nào khác cướp đi, chẳng phải tôi sẽ rất thiệt hay sao?
Sau đó hắn dẫn Trì Diên đi ra ngoài mua thức ăn như thường ngày, có những lời, vĩnh viễn sẽ không nói ra miệng với người yêu. Tựa như yêu thương ẩn sâu nơi đáy lòng, không bỏ được cũng không dám lấy ra.
Thế sự biến đổi khôn lường, năm tháng nhẹ nhàng trôi, nhân gian vài thập niên quay đầu nhìn lại cũng chỉ trong chớp mắt.
Trì Diên dần dần lúc về già thích yên lặng nắm tay người yêu ở nhà đeo kính lão ngồi