Xe taxi màu trắng chạy nhanh trên đường lớn, trong xe phát nhạc đồng quê tuần hoàn, mở cửa sổ thì có gió nóng cháy thổi đến, mang theo nhiệt độ mặt trời tháng hai của bán cầu nam.
Trên đường đi hầu như chỉ có thể thấy được khu dân cư thấp nhỏ và thực vật cây cối bên đường, từng dải từng dải phong cảnh làng mạc ruộng đồng, chỉ có nơi kế cận trung tâm thành phố mới có chút khí tức hiện đại hoá. Đường phố trống không, người và xe đều rất ít thấy.
Cuối cùng taxi dừng lại trước một tòa nhà cao bốn năm tầng. Lái xe nhận tờ năm mươi đô Trì Diên đưa tới, lầu bầu lẩm bẩm tìm tiền lẻ cho cậu: "Sau này đừng cầm tiền mệnh giá lớn như vậy đi taxi, rất khó trả lại."
Trì Diên xuống xe, lưng đeo ba lô xách theo vali cầm một ít tiền lẻ đứng trước tòa ký túc xá tương lai của mình, ở trong nước hiện giờ ngay cả tiền xu năm hào cũng rất ít thấy, đột nhiên bắt được một đống tiền xu như vậy khiến cậu hơi không quen, thậm chí không biết nên để ở đâu.
Cậu một bên cất tiền lẻ, một bên quan sát tòa nhà màu đỏ sậm trước mắt. Tòa nhà này hẳn là đã sơn một vài năm, nhìn từ bên ngoài có chút cũ kỹ khiến cho màu đỏ sậm kia thoạt nhìn hơi giống vết máu khô sau khi lắng đọng.
Cậu hít một hơi, kéo vali đi vào, cửa thủy tinh tự động mở sang hai bên, bên trong thoạt nhìn ngược lại mới hơn một chút so với bề ngoài, rõ ràng là đã tu sửa.
Trì Diên vận khí không tệ, lúc đăng ký xong cầm thẻ phòng đi lên lầu liền gặp được một nam sinh Trung Quốc trong thang máy. Nam sinh tên Giang Điền, tới nơi này là vì tham gia một hạng mục "2+2" của trường, hạng mục này của hắn là Đại học năm hai năm ba sẽ học ở trường nước ngoài hợp tác với trường mình, Đại học năm bốn lại quay về trường chuẩn bị tốt nghiệp chờ việc, cho nên tuy rằng bây giờ hắn và Trì Diên đều là học Đại học năm ba nhưng hắn đã ở chỗ này một năm, mọi phương diện đều rất quen thuộc.
Phòng Trì Diên ở lầu bốn, Giang Điền ở lầu ba, thế nhưng lại chủ động giúp Trì Diên mang đồ đạc lên phòng cậu, cùng cậu thu dọn phòng.
"Mỗi lầu đều có phòng bếp chung, có thể tự nấu cơm, còn có phòng tắm phòng giặt, quét thẻ phòng là có thể vào; chỉ có điều nói thật phòng cậu vị trí không tốt lắm đâu, lầu phía trên là phòng hoạt động, lầu năm là không gian chung, sinh viên nước ngoài thích mở party trong phòng hoạt động, hầu như mỗi Chủ nhật đều mở, rất ầm ĩ. Nhưng mà cũng không có cách nào khác, cũng may bình thường sẽ không quá mười hai giờ. Mặt khác còn có vấn đề gì, ví dụ như mua đồ dùng sinh hoạt, đến trường báo danh, làm vé xe bus, mấy việc đó có thể tìm tôi, tôi có thể dẫn cậu đi, dù sao cuối tuần mới bắt đầu chính thức vào học, gần đây rất rảnh rỗi."
"Được, cảm ơn cậu." Trì Diên không chờ được nữa hỏi một vấn đề bản thân quan tâm nhất, "Bình thường ăn cơm như thế nào? Ăn...đồ mình tự làm sao?"
Giang Điền gật đầu: "Đúng vậy, tự mình làm."
Hắn nhìn nhìn vẻ mặt Trì Diên: "Hoặc là ra ngoài mua đồ ăn, nhưng mà rẻ nhất cũng phải trên dưới mười đô, hơn nữa mùi vị không có gì đặc biệt, còn ăn không ngon, không bằng cơm mình làm vừa miệng. Gần đây có một tiệm hamburger nhỏ, có bán hamburger, pizza, cá chiên và khoai tây, hamburger phần không nhỏ chỉ bán hơn bảy đô. Pizza ở tiệm đó cũng khá ngon, giống như bột lên men phủ thịt nướng, cà rốt và pho mát rồi nướng thành, phần nhỏ chỉ bán tầm mười đô, đủ ăn một ngày. Chỉ có điều những thứ đó dầu thực vật quá nhiều nhiệt lượng quá lớn, ăn hằng ngày khẳng định không được, thỉnh thoảng không kịp nấu cơm, vào đó mua ăn thì được. Trường học cũng có rất nhiều chỗ bán đồ ăn, nhưng mùi vị số lượng đều bình thường, lại không ngon lắm. Khách quan mà nói kỳ thật tôi cảm thấy subway rất được."
"Có lẽ tôi vẫn nên tự học nấu thôi." Trì Diên buồn rầu bưng đầu, không dám nói với cậu bạn mới quen rằng bản thân ngay cả bếp gas cũng không biết bật, lúc ở nhà ngay cả trứng gà cũng chưa từng đập.
Tuy rằng đi nước ngoài trao đổi nhà nước sẽ cho cậu một khoản học bổng không tính là ít, hơn nữa sẽ lo phí máy bay khứ hồi, nhưng cậu ở đây mỗi tháng sẽ phải tốn hơn một nghìn đô —— phí ăn ở một tháng còn nhiều hơn bốn năm trong nước. Hơn nữa trường học của cậu còn có nhà ăn giá rẻ, mỗi bữa không quá mười lăm đồng đã có thể ăn rất khá, dù có chán nhà ăn thì còn có đủ loại đồ ăn ngoài... Lúc này mới có thể cảm nhận tính ưu việt của Đại học xã hội chủ nghĩa. Bản thân cậu bây giờ vẫn đang đi học không có thu nhập, xấu hổ chìa tay xin cha mẹ quá nhiều tiền sẽ tự nhiên học được cách tính toán chi li, học làm cơm xem ra là tất yếu.
Để thuận tiện nên lúc tới đây cậu chỉ mang theo quần áo cần mặc và laptop, đồ dùng cho giường, đồ làm bếp cùng với các loại vật dụng hàng ngày toàn bộ đều cần mua mới, còn phải đến trường làm thẻ sinh viên, đi ngân hàng mở tài khoản, đi làm sim và vé xe bus... Đủ loại việc khác nhau.
Cũng may có Giang Điền ở đây, một buổi chiều dựa theo thứ tự cần thiết dẫn Trì Diên đi làm hết, lại dẫn cậu đi nhận biết trường và đường đến khu trung tâm mua sắm. Để cảm ơn, sau khi mua đồ xong Trì Diên mời hắn ăn cơm ở nhà hàng Malaysia trong trung tâm thành phố.
Chỗ đó là Giang Điền đề cử, so ra mà nói đồ ăn khá ngon và rẻ, một phần cơm chỉ hơn hai mươi đô, nhưng rau thịt số lượng đều tương đối đầy đủ. Phần cơm của Trì Diên là cà ri gà và cà ri tôm, mùi vị cũng không tệ, so với gọi đồ Trung thì rẻ hơn.
May mà có Giang Điền dẫn đường, một buổi chiều Trì Diên đã làm xong cơ bản những việc cần làm, chỉ còn thẻ ngân hàng chưa làm cùng với một ít đồ linh tinh chưa mua.
Mùa khai giảng người trong ngân hàng tương đối nhiều, phải xếp hàng rất lâu, hôm sau Trì Diên lại tự mình đi, thuận tiện giải quyết bữa trưa và bữa tối ở subway trong trường và một tiệm gà chiên.
Buổi tối lúc về ký túc cậu gặp hàng xóm ở phòng bên trái và bên phải.
Cậu ở phòng 407, phòng 406 bên trái là một nam sinh tóc đen tên Alex, thân cao trên một mét tám, da rất trắng, cười rộ lên cũng rất rực rỡ; phòng 408 bên phải là một nữ sinh tên Emily, mái tóc vàng mềm mại. Từ ngoại hình rõ ràng hai người đều là người phương Tây.
Ký túc xá nơi này phải xin xét vào, mỗi năm học hoặc mỗi học kỳ lại phải xin mới, cũng có rất nhiều sinh viên đổi ký túc hoặc là chuyển ra ngoài tự mình thuê nhà trọ. Emily cũng vừa chuyển vào, nói chuyện với bọn họ một lát liền trở về chuẩn bị đồ, cô đã hẹn bạn cùng nhau ăn tối.
"Vậy là cậu mới đến hôm qua à?" Alex nhìn cậu nói, "Sophus có rất nhiều nơi hay ho, tôi có xe, cũng có thể dẫn cậu đi. Cậu có