"Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở, có bạn học cùng tầng đi ra từ trong thang máy, chào Trì Diên, cũng gật đầu chào nam nhân bên cạnh cậu, cười hỏi Trì Diên nói: "Đây là bạn cậu à? Đẹp trai quá nha."
Trì Diên mặt cứng ngắc cười gật đầu."Là bạn trai cậu sao? Trước kia chưa từng gặp qua." Người nọ tiếp tục hỏi, không hề cảm giác thấy Trì Diên đang không được tự nhiên.
Trì Diên cứng mặt đứng đó, không biết nên đáp lại như thế nào.
Ngược lại nam nhân cạnh cậu cười khẽ một tiếng, nửa thật nửa giả trả lời: "Sau này tôi sẽ đến tìm cậu ấy nhiều đấy."
Đám người đi rồi Trì Diên mới lại quay sang lần nữa nhìn nam nhân từ đầu đến cuối vẫn luôn bình tĩnh: "Anh rốt cuộc là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây? Vừa rồi những thứ kia là cái gì..."
"Hỏi nhiều quá." Nam nhân dựng thẳng ngón trỏ phải khẽ đặt lên môi Trì Diên, ngăn cậu tiếp tục nói, "Chúng ta giải quyết từng câu một."
"Quỷ hút máu cậu đã gặp không ít, vừa rồi cậu cậu thấy chính là một loài sinh vật hắc ám khác trong truyền thuyết, người sói."
"Tôi xuất hiện ở đây là vì nghe thấy tiếng động khác thường trong điện thoại, trực giác cảm thấy chỗ cậu đã xảy ra chuyện nên lập tức chạy tới."
Hắn nở nụ cười vô hại: "Tôi là Diệp Nghênh Chi. A Diên, tôi cho là chúng ta đều đã biết rõ về nhau rồi."
Diệp Nghênh Chi duỗi tay trái, trong lúc giúp Trì Diên sửa lại cổ áo xộc xệch lại tự ý cài thêm hai nút áo sơ mi cho cậu.
Trì Diên tức thì mượn cơ hội này rốt cuộc thấy rõ hoa văn trên chiếc nhẫn màu bạc kia —— đó là một bụi gai sinh trưởng tươi tốt, chính giữa bụi gai là một bông hồng có vẻ yếu ớt được quấn quanh, có lẽ là do tác dụng của kết cấu, dưới hình dáng có vẻ hơi kỳ dị độc ác, hoa hồng ngược lại thể hiện ra vẻ đẹp vô lực lại bền bỉ, tựa như có được sức sống vô cùng vô tận vĩnh viễn không tắt.
"Anh kết hôn rồi à?" Trì Diên thật không ngờ, cậu vậy mà vô thức hỏi ra vấn đề này đầu tiên.
Có lẽ câu hỏi về cuộc sống thường ngày sẽ giúp kéo gần khoảng cách hơn, làm bầu không khí trở nên thoải mái hơn.
"Đương nhiên là không." Diệp Nghênh Chi nhu hòa cười, "Tôi còn trẻ thế này mà."
Hắn xoay chiếc nhẫn trên tay trái: "Cậu nói vật này sao? Đây chỉ là món trang sức nhỏ thôi, thỉnh thoảng còn có thể phát huy vài tác dụng khác."
Lúc cần thiết còn có thể làm vũ khí. Trì Diên thầm bổ sung thay hắn, thật sự là một món trang sức thực dụng.
Người đến người đi trước cửa sổ hành lang, đại đa số bạn học sau khi nhìn thấy Trì Diên đều chào hỏi lại tò mò nhìn Diệp Nghênh Chi thêm mấy lần, thật sự không phải là một nơi nói chuyện tốt.
Sau khi xác nhận thân phận của đối phương, tim Trì Diên đã buông lỏng hơn phân nửa, bất an khi lần đầu gặp bạn trên mạng cũng dần biến mất. Cậu vẫy tay với Diệp Nghênh Chi: "Vâng, đến phòng em đi, nhưng bây giờ chúng ta phải đến phòng giặt đồ lấy quần áo với điện thoại về đã."
Điện thoại của Trì Diên vẫn rơi trên mặt đất, quần áo cũng rơi cạnh máy giặt, hẳn là bị cậu ném qua đó. Xem ra khoảng thời gian vừa rồi cũng không có ai vào đây, mà những tàn tích này ngược lại có thể chứng minh tất cả những chuyện vừa rồi đều đã thật sự xảy ra.
Hai người từ phòng giặt quần áo đi ra, Diệp Nghênh Chi chủ động ôm phần lớn quần áo đi theo sau Trì Diên. Trong tay Trì Diên chỉ có một chiếc sơmi, cậu hơi ngại, định nhận lại quần áo từ trong tay người bạn lần đầu tiên chính thức gặp mặt, lại bị Diệp Nghênh Chi nhường.
"Không có việc gì, tôi cầm được rồi, chúng ta mau về phòng cậu đi."
Hai người cứ như vậy một trước một sau đi tới trước cửa phòng 407, lúc Trì Diên lấy thẻ phòng từ trong túi quần ra đang chuẩn bị mở cửa thì một đám quỷ hút máu từ phòng Alex cười cười nói nói đi ra.
Sau đó tất cả đồng loạt im bặt dừng trước cửa, có chút kinh nghi bất định đánh giá Diệp Nghênh Chi đang ôm một đống quần áo chồng chất, nhìn có vẻ như đang ở nhà hơn nữa còn cực kỳ đảm đang.
Bọn hắn không biết gương mặt này, nhưng bọn hắn có thể phân biệt rất rõ khí tức không hề che giấu trên người đối phương kia thuộc về Huyết tộc mạnh cấp cao.
Trì Diên miễn cưỡng gật đầu cười cười với bọn họ, sau đó liền dùng tốc độ nhanh nhất quẹt thẻ mở cửa kéo Diệp Nghênh Chi đi vào, lại khóa cửa thật kỹ.
Cậu cũng không có quên bằng vị hữu của mình là một thợ săn quỷ sứt sẹo, tuy rằng trên danh nghĩa nghề nghiệp với tư cách thợ săn quỷ Diệp Nghênh Chi sẽ chiếm ưu thế, nhưng mà đám Alex còn có sáu bảy người. Bọn họ dừng hẳn ở đó âm thầm đánh giá Diệp Nghênh Chi, rõ ràng cho thấy đã phát hiện chuyện gì đó bất thường, nếu như bị bọn họ phát hiện Diệp Nghênh Chi là một thợ săn quỷ rồi lại nổi lên tranh chấp với hắn, rõ ràng vị bằng hữu học nghệ không tinh lại đơn thương độc mã thế đơn lực bạc này của mình sẽ không chiếm ưu thế.
Cho nên trước khi bọn hắn phát hiện ra thân phận thật của Diệp Nghênh Chi thì phải nhanh chóng đưa hắn vào phòng mình bảo vệ mới được.
Diệp Nghênh Chi nhìn bộ dạng cậu vẫn còn lo lắng hoảng hốt, nhỏ giọng hỏi: "Sao thế? Có chuyện gì à?"
Trì Diên tự nhiên mà lấy từng món đồ từ trong tay Diệp Nghênh Chi treo vào trong tủ quần áo, giống như hai người đã phối hợp như vậy vô số lần.
Cậu vừa treo quần áo vừa nói: "Vừa rồi những người kia chính là quỷ hút máu đã lừa em đến bữa tiệc mà em từng kể với anh. Bây giờ không phải là thời điểm hữu dũng vô mưu, chắc chắn anh sẽ đánh không lại bọn hắn đông như vậy, cho nên phải nhân lúc bọn hắn chưa phát hiện ra anh là thợ săn quỷ chúng ta phải nhanh chóng vào nhà."
Diệp Nghênh Chi giật giật khóe miệng. Hắn không ngờ