Trì Diên cũng không thể đoán được đám Alex sẽ gặp chuyện gì, nhưng dù sao cũng coi như Diệp Nghênh Chi đã mang đến cho cậu một tin tức tốt. Hy vọng có thể giống như lời hắn nói, những con quỷ hút máu kia sẽ bị trừng phạt, từ nay về sau mình sẽ không phải nhìn thấy bọn họ nữa, cũng không cần tiếp tục lo sợ.Chỉ có điều trước mắt cậu còn một vấn đề khác.
Phòng kí túc đơn không lớn, bởi vì chỉ ở một học kỳ vả lại lúc rời đi sẽ không dễ thanh lý đồ, Trì Diên cũng không mua thêm đồ dùng trong nhà, nơi có thể ngồi chỉ có giường và một chiếc ghế bàn máy tính của kí túc.
Trì Diên mời vị bằng hữu là thợ săn quỷ của mình ngồi trên giường, bản thân thì ngồi xuống ghế: "Những người sói đột nhiên xuất hiện kia là sao? Em không nhớ mình đã từng gây chuyện với họ."
"Tôi cũng không rõ lắm, chỉ có thể đoán sơ sơ." Diệp Nghênh Chi cẩn thận nói, "Cô bạn sát vách phòng cậu đã từng đã cứu thủ lĩnh người sói ở đây, lúc ấy chắc cô ta cho rằng đó là sói bình thường hoặc là chó cỡ lớn bị thương. Lúc trước người sói đó đã từng cảnh báo cô ta không nên tiếp tục qua lại với quỷ hút máu, nhưng hiển nhiên cô ta không nghe. Mà bây giờ cô ta bị quỷ hút máu làm lây nhiễm, người sói kia hẳn là đang nghĩ biện pháp cứu cô ta, mượn cơ hội này báo ân."
Diệp Nghênh Chi đã cố ý điều tra những người ở cạnh Trì Diên, bao gồm tất cả những ai là người và không phải người qua lại thân thiết với cậu, cho nên biết những việc này cũng không có gì lạ.
Trì Diên nhớ tới vết thương chảy rất nhiều máu rồi lại khép lại rất nhanh của Emily, rõ ràng không tới mức nguy hiểm đến tính mạng. Chẳng lẽ đó chính là lời cảnh báo của người sói?
"Nhưng việc đó thì có quan hệ gì với em?" Cậu không nhịn được hỏi. Cứu Emily và tập kích cậu, theo lý mà nói rõ ràng là hai chuyện hoàn toàn chẳng liên quan.
"Hẳn là những người sói đó cũng không cứu được cô bé kia, nhưng bọn họ biết Thân Vương Emmer đang ở đây, hơn nữa biết hắn nhất định có cách. Nhưng ai cũng biết muốn cầu Thân Vương Emmer ra tay là chuyện rất khó, dưới tình huống bình thường căn bản không thể ôm hy vọng gì. Muốn dùng vũ lực trực tiếp ra tay ép hắn lại càng không thể."
Diệp Nghênh Chi liếc nhìn Trì Diên, ngay sau đó hơi không được tự nhiên dời mắt qua chỗ khác: "... Những người sói đó hẳn là đã nhận được một vài tin tức, cũng từ những tin tức đó suy đoán cậu và Thân Vương Emmer quan hệ không vừa, cho nên định bắt cóc cậu làm điều kiện trao đổi ép hắn đáp ứng. Ý tôi là, có lẽ bọn họ cho rằng cậu chỉ là người bình thường, nhất định sẽ dễ ra tay, cho nên mới đến tìm cậu gây chuyện."
"Bọn họ đào đâu ra mấy tin tức hoang đường này chứ." Trì Diên nhịn không được ôm đầu thở dài một tiếng, nhìn Diệp Nghênh Chi, "May mà anh đã đến, nếu không nhất định em sẽ rất thảm. Em không cảm thấy Thân Vương Emmer sẽ vì em mà xuất đầu, đó rõ ràng là Huyết tộc không thể bị uy hiếp, mà em đối với hắn mà nói cũng chẳng có gì đặc biệt. Hắn cùng lắm chỉ là thích uống máu của em thôi." Đến lúc đó kết cục của cậu rất dễ tưởng tượng, người sói lòng đầy hy vọng coi cậu là thẻ đánh bạc, lại phát hiện cậu không chút giá trị, vậy đại khái cậu sẽ không có kết quả tốt.
Diệp Nghênh Chi lại không hùa theo lời cậu, chỉ cam kết: "Yên tâm đi, tôi cũng sẽ báo cáo những người sói kia. Sau này bọn họ cũng sẽ không dám đến quấy rầy cậu nữa."
Chưa nói đến đây là một loại thiên phú của chủng tộc, năng lực thu thập và phân tích tin tức của người sói luôn rất mạnh, hơn nữa căn bản đều chuẩn xác. Thậm chí không cần người sói, bất kì kẻ nào miễn biết được chuyện hắn khác thường mấy ngày qua, liên tục mang một nhân loại đến cạnh mình thì cũng không khó đoán ra Trì Diên nhất định có điểm đặc biệt, ít nhất là đối với hắn mà nói.
Trì Diên hơi kinh ngạc: "Anh còn có thể báo cáo người sói?"
"Ừ." Diệp Nghênh Chi mặt không đổi sắc nói, nghe vào tai hợp tình hợp lý như thật, "Tuy rằng chúng tôi không có nhiệm vụ chính là trách nhiệm quản chế hành động của người sói, nhưng tôi cũng có thể dùng cách này."
Trì Diên không thể không lau mắt mà nhìn lại vị bằng hữu của mình. Nghênh Chi bản thân hắn tuy rằng năng lực có hạn, nhưng lại có rất nhiều cách xử lý, cảm giác như cực kỳ linh thông tin tức, bộ dạng rất xài được.
Thời gian đã không còn sớm, rất nhanh đã qua mười hai giờ, toàn bộ ký túc xá dần yên tĩnh trở lại. Trì Diên sau khi tiễn Diệp Nghênh Chi về thì rửa mặt chuẩn bị đi ngủ.
Sau khi tắt đèn cậu mơ một giấc mộng.
Lần này trong mộng cậu lại mơ thấy bàn tay đó. Cậu cười, nhẹ giọng thở dốc, than nhẹ truy đuổi theo động tác của bàn tay kia, không muốn đối phương rời khỏi... Toàn bộ cảnh trong mơ đều là màu đen, say ngọt mà quấn quýt triền miên, làm cho người ta không khống chế nổi mà trầm luân trong đó. Từ đầu đến cuối cậu vẫn không thấy rõ bộ dạng người nọ.
Cảnh cuối cùng trong mơ, cậu rốt cuộc bắt được bàn tay kia ở trước ngực mình. Cậu đắc ý cảm thấy mỹ mãn mà cười, ngay cả cười cũng thở gấp, cầm bàn tay đó đè lên ngực, không để nó tác quái khắp nơi trên cơ thể mình, cũng sẽ không để nó rời khỏi. Sau đó cậu cúi đầu xuống, lần đầu tiên tinh tường thấy rõ bàn tay kia—— trắng nhợt, thon dài, hữu lực, trên ngón áp út tay trái đeo một chiếc nhẫn màu bạc dày. Bề mặt nhẫn có khắc hoa văn tinh xảo mà bí hiểm, bụi gai rậm vươn thẳng lên trời, chính giữa bụi gai quấn chặt một bông hồng mảnh mai...
Trì Diên lập tức bừng tỉnh!
Cậu ảo não bò dậy uống nước thay quần áo, cầm khăn mặt lau mồ hôi, sau đó lại ngã xuống giường đắp chăn lần nữa. Hiện giờ ban đêm Sophus đã rất lạnh, ký túc xá vẫn chưa có lò sưởi, thỉnh thoảng cậu cũng cảm thấy lạnh, nhưng vì giấc mộng này, cậu rồi lại ra một thân mồ hôi.
Cậu nhắm hai mắt, phỉ nhổ mắng bản thân một