Diệp Nghênh Chi nghe thấy Trì Diên cầu hắn, gần như lập tức muốn làm cậu yên tâm không cần phải sợ nữa, nhanh chóng dứt khoát đáp ứng sẽ giúp, nhưng ngay trước lúc mở miệng lại nhớ tới lời mình đã từng nói—— "Tôi không có cách nào, nhưng chỗ Thân Vương Emmer chắc sẽ có cách..." .
Hắn dừng lại một chút, lúc này không thể không tạm thời thay đổi góc nhìn.
Trì Diên đương nhiên cũng nhớ rõ lời Diệp Nghênh Chi đã nói lúc trước, cậu yên lặng một lát, nhỏ giọng nói: "Nhưng tuần này hắn mới chỉ gọi em tới hút máu một lần. Em không biết phải làm sao để tìm được hắn." Thứ sáu tuần này cách đây hai ngày Thân Vương Emmer mới đón cậu đến hút máu một lần, Trì Diên gần như tưởng rằng đối phương đã mất hứng thú đối với máu mình.
Ngay bây giờ ta cũng có thể đi đón em.
Diệp Nghênh Chi vẫn kiềm chế mà nuốt những lời này xuống: "Chắc cậu còn nhớ đường đến chỗ Thân Vương Emmer chứ? Loại thời điểm này đương nhiên phải chủ động đi tìm hắn. Bị quỷ hút máu lây nhiễm không thể trì hoãn, nhất định phải chữa trong bảy hai tiếng mới được, nếu như qua bảy hai tiếng, dù có là Thân Vương Emmer chỉ sợ cũng không thể cứu được bạn cậu."
Trì Diên thấp giọng nói cảm ơn, sau đó cúp điện thoại. Cậu nhìn cảnh đêm tối mịt ngoài cửa sổ bệnh viện, cầm di động, trong lòng đã có quyết định.
Trì Diên kêu cô Julia đi về trước nghỉ ngơi, trả lời mấy tin nhắn hỏi thăm tình hình Giang Điền của bạn bè thường cùng nhau ăn trong kí túc, lại giao hẹn với lão Cao bảo bọn họ sáng mai tới thay ca chăm sóc Giang Điền, sau đó cầm điện thoại vào trang web của taxi địa phương ở Sophus hẹn tám giờ sáng mai tới đón mình. Đường phố Sophus rất ít xe, xe taxi còn ít hơn, muốn bắt xe cơ bản phải hẹn trước.
Mấy người nhóm lão Cao không có tiết sáng hôm sau, bảy giờ đã chạy tới thay ca cho Trì Diên. Trì Diên một đêm không chợp mắt, nhưng cũng không dám trì hoãn nữa, dặn dò bọn họ vài câu tình huống trước mắt, chờ đến tám giờ xe taxi cậu đã hẹn tới đón liền lên xe rời khỏi.
Nhưng cậu không quay về ký túc xá, cũng không phải đến trường đi học mà trực tiếp kêu tài xế đi về ngoại ô phía tây. Grey đã từng lái xe đưa cậu đi đi về về hai lần, vậy nên cậu nhớ mang máng vị trí trang viên của Thân Vương Emmer.
Tòa nhà trầm lặng đứng sừng sững rất dễ làm người khác chú ý, sau khi chạy ra ngoại ô phía tây thành phố, vượt qua hai con đường quanh co đã có thể trông thấy, nó như con thú lớn chờ cậu chui đầu vào lưới, cho dù dưới ánh mặt trời buổi sớm sáng rỡ chiếu xuống vẫn hơi u ám.
Trì Diên thấy mừng vì cảm nhận về phương hướng và trí nhớ của mình đều không tệ lắm, dựa vào ấn tượng loáng thoáng trong đầu đã tìm được tòa trang viên thuộc về Thân Vương Emmer kia. Cậu thanh toán tiền xe xong nói tạm biệt với tài xế, xuống xe hít sâu một hơi, ngẩng đầu quan sát trời thu Sophus sáng sớm xanh biếc thanh mát, chủ động đi về phía cánh cổng lớn sậm màu bên kia.
Trì Diên cảm giác có lẽ mình đã đến không đúng lúc, suy cho cùng bây giờ là 9h sáng, là thời gian người bình thường rời giường hoạt động, nói không chừng lại là thời gian nghỉ ngơi của ngài quỷ hút máu nơi đây.
Song cậu không quản được nhiều như vậy, đi thẳng đến bậc thang nhấn chuông cửa. Nếu không có người để ý, vậy cậu cứ an vị ở trên bậc thang chờ là được. Dựa vào kinh nghiệm của cậu, bình thường qua buổi trưa vị Thân Vương quỷ kia sẽ bắt đầu hoạt động. Nói không chừng đúng lúc hắn vẫn muốn ăn chút gì đó. Hy vọng Huyết tộc cũng giống con người, sau khi ăn uống no đủ sẽ tương đối dễ nói chuyện, nếu vậy cậu không ngại trước tiên chủ động để Thân vương điện hạ hút máu nhiều một chút, sau đó sẽ thử đề cập đến thỉnh cầu của mình.
Đây là sách lược duy nhất Trì Diên có thể nghĩ ra được lúc này.
Bất ngờ là cửa rất nhanh đã mở ra, thời điểm trông thấy cậu Grey hơi kinh ngạc, nhướn mày: "Sao cậu lại tới đây?"
Trì Diên không được tự nhiên nắm vạt áo, khẽ nói với tiên sinh quản gia: "Tôi có một số việc, muốn gặp Thân vương điện hạ, có thể chứ?" Bộ dạng cậu hơi chột dạ, nhìn Grey từ dưới lên trên, dáng vẻ thăm dò và thỉnh cầu dè dặt.
"Điện hạ hẳn là sẽ không cự tuyệt đồ ăn đưa tới cửa." Grey lẩm bẩm, mở cửa cho cậu, "Cậu ngồi ở phòng khách chờ một chút, tôi đi hỏi xem bây giờ điện hạ có tiện gặp cậu không."
Hẳn là đi hỏi hiện tại có đói không, giờ đã ăn được chưa. Trì Diên tự động phiên dịch.
Cậu nhìn thoáng qua chiếc sofa vải thoạt nhìn sạch sẽ ngăn nắp lại thoải mái trong phòng khách, dường như chưa từng có người ngồi, tự giác đứng một bên sofa, tay vẫn nắm vạt áo như cũ.
Cậu không muốn làm lộn xộn đồ dùng không chút hơi người trong nhà của Huyết tộc, cũng không ngồi xuống nghỉ ngơi. Thực tế cậu đang có ảo giác dạ dày xoắn lại, đầu óc trống rỗng, thậm chí tâm trí đang không phân biệt được chuyện gì lại tưởng tượng đợi lát nữa khi gặp Thân Vương Emmer sẽ là tình cảnh gì, bản thân lại phải biểu hiện ra sao mới có thể thuận lợi được đối phương trợ giúp —— không nên hy vọng xa vời sự trợ giúp thân thiện gì gì đó, bất luận phải trả giá như thế nào, có thể xin đối phương ra tay là tốt rồi.
Đây là lần đầu tiên Trì Diên chủ động tìm tới cửa cầu người khác giúp đỡ, cậu cảm thấy chân tay luống cuống, huống chi cái vị cậu sở cầu kia còn không thể tính là người.
Một lát sau Grey từ lầu hai xuống, làm động tác thủ thế mời cậu lên lầu.
Trì Diên thấp thỏm theo Grey lên lầu, cảm giác còn căng thẳng hơn so với lần đầu tiên bị mang đến cho Thân Vương Emmer hút máu.
Grey mang theo cậu lại dừng lại trước cánh cửa phòng quen thuộc, chỉ chỉ chiếc khăn lụa màu đen treo trên tay nắm cửa: "Quy củ cũ, cậu hiểu chứ."
Trì Diên gật gật đầu, chủ động cầm khăn lụa bịt kín mắt, đẩy cửa đi vào.
Nhiệt độ phòng ngủ cao hơn nhiệt độ phòng khách, ánh sáng cũng mờ hơn, toàn bộ không gian phủ kín một loại khí tức đặc thù mà quen thuộc rất nhạt, cảm giác giống như mỗi lần Thân Vương Emmer ôm cậu hút máu. Trì Diên biết, nơi này là không gian riêng hoàn toàn chỉ thuộc về Thân Vương Emmer.
Cậu nghe thấy tiếng cửa phòng khép lại, ngơ ngác đứng ở huyền quan, nhất thời quên cả cử động.
Mãi đến khi một thanh âm lạnh lẽo vang lên trong đầu cậu, "Lại đây" .
Đó là thanh âm của Thân Vương Emmer.
Lúc này Trì Diên mới hồi thần lại, cậu không phân biệt được nơi giọng nói truyền đến, chỉ có thể lảo đảo tiến lên phía trước, cho đến khi hai tay chạm vào cơ thể người.
Cậu cả kinh, đứng nguyên tại chỗ, vô thức muốn thu tay lại, nhưng động tác