Châu Ân Hoan phe phẩy quạt tròn, nàng ngáp dài một cái.
Trông thấy Cố Tử Yên chần chừ mãi chưa chịu xuống xe ngựa.
Nàng thắc mắc trong lòng.
Quái lạ, dưới mặt đất có vấn đề gì à?
"Ngươi đợi Vương gia đến bế ngươi xuống hả Yên Yên?" Nàng bèn hỏi.
Cố Tử Yên quay phắt lại nhìn nàng, trong mắt nhỏ là tính hiệu cầu cứu SOS.
Châu Ân Hoan lấy làm lạ, nàng nghía mắt nhìn phía trước.
Thiếu niên kia trông thấy nàng thì nhanh chóng rụt tay về, gã gãi gãi má, gương mặt trắng trẻo đáng yêu nhưng ánh mắt lại né tránh nàng tựa như đứa trẻ làm chuyện sai bị giáo viên phát hiện vậy.
Nhưng mà sao nhìn gã này quen mắt thế không biết.
"Đại tỷ, đã lâu không gặp." Thiếu niên kia nhanh chóng mở lời, giọng điệu còn pha chút xu nịnh.
Cố Tử Yên mở to mắt nhìn nàng, nhỏ ngây người tạm thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đầu Châu Ân Hoan đột nhiên phát cơn đau như búa bổ, nàng tựa người vào cửa xe ngựa, đầu đau đến mức khiến mặt nàng nhăn nhúm.
Một loạt chuyện được rót vào thần trí của Châu Ân Hoan những chuyện của chủ thể cũ mà trước kia nàng không nhớ được.
Thiếu niên trước mặt là Châu Việt Bân.
Nhóc con này không ai khác chính là đệ đệ của nàng.
Nhị thiếu gia của Châu phủ, tiểu tử năm nay mười lăm tuổi.
Mang dòng máu Châu gia bởi thế nhóc này có gương mặt đẹp trai, đôi má tròn phúng phính.
Là kiểu đệ đệ mơn mởn trong truyền thuyết, trên gương mặt còn vẻ non nớt một thiếu niên trẻ tuổi vừa tươi trẻ vừa đáng yêu.
Trong trí nhớ mới của nàng, tình cảm giữa nàng với nhị đệ này rất tốt.
Thân thiết như keo sơn, bây giờ tỷ tỷ thật của tiểu tử này đã đầu thai chuyển kiếp mất rồi, chỉ còn hồn nàng làm tỷ tỷ dỏm thôi.
Châu Ân Hoan đưa mắt nhìn Châu Việt Bân kia, nàng toan diễn trò tỷ đệ tình thâm lâu ngày xa cách.
Cơ mà cái tên nhị đệ này hai mắt chỉ dán vào người Cố Tử Yên mà thôi, trong mắt còn tràn ngập tình ý.
Khụ khụ!
Gì chứ! Nhị đệ nhà nàng có tình ý với Cố Tử Yên!
Kiếp nạn của Vương gia tới rồi.
Cố Tử Yên thấy nàng ngẩn ngơ khiến nhỏ sốt ruột, nhãi ranh này từ đâu chui ra lại nhìn nhỏ với ánh mắt quái dị như thế làm cho nhỏ phát sợ.
Cố Tử Yên huých vào cánh tay Châu Ân Hoan.
"Nhóc đó gọi ngươi là Đại tỷ kìa!"
Châu Ân Hoan nhanh chóng trả lời nhóc con.
"Ôi tỷ gặp lại đệ mừng đến ngẩn ngơ đây.
Đệ cùng phụ thân đến vi trường à?"
Châu Việt Bân gật đầu, hồi đáp lời nàng: "Phải, đệ cùng phụ thân đến đây hai ngày rồi.
Hôm nay đệ đặc biệt đến đón Đại tỷ tỷ cùng với Cố tỷ tỷ."
Ánh mắt Châu Việt Bân kia nhìn Cố Tử Yên đến phát sáng.
Tên này mang tiếng đến đón nàng, chứ thật ra nàng cảm thấy nhóc con này đến đón Cố Tử Yên thì đúng hơn.
Nhãi ranh thấy sắc quên tỷ tỷ.
Tình tỷ đệ chắc có bền lâu.
"Cảm ơn nhóc ác đến đón ta nhé! Bọn ta là tú nữ không tiện nói chuyện riêng với nam nhân.
Ta và tỷ tỷ của ngươi đi trước."
Cố Tử Yên buông một câu xuống rồi kéo Châu Ân Hoan đi mất, nhỏ bị thằng nhóc Việt Bân kia nhìn đến phát ngượng, nhìn gì mà nhìn lắm thế không biết.
Chưa từng thấy tiên nữ họ Cố hay sao?
Phía bên chiếc xe ngựa uy vũ, thân được làm bằng gỗ thượng hạng trăm năm có một, xe chạm khắc tinh xảo nhiều họa tiết tỉ mỉ tôn lên sự cao quý, đến rèm buông cũng được thêu cầu kỳ đủ loại hình thù.
"Ngươi buông rèm xuống cho trẫm! Châu Ân Hoan nhìn thấy thì sao hả!"
Là giọng của Bắc Hải.
Hôm nay hắn tâm trạng vui vẻ vì thế hắn vui vẻ ngồi cùng xe ngựa với Bắc Viễn mặc kệ Nguyễn Phúc hao tốn nước bọt khuyên ngăn.
Chiếc xe ngựa xa hoa lộng lẫy dành riêng cho Hoàng đế đang dẫn đầu kia hoàn toàn trống không.
Thầm nghĩ hắn làm Hoàng đế quá tùy tiện nếu bá quan văn võ biết được nhất định sẽ dâng tấu chương kiến nghị ba ngày ba đêm.
Bắc Viễn hậm hực buông màn xuống, cảnh tượng bên xe ngựa của Châu Ân Hoan và Cố Tử Yên y đều thấy hết.
Đương nhiên cái ánh mắt ngây ngốc của Châu Việt Bân cũng không thoát khỏi mắt y.
Tâm trạng Bắc Viễn mười phần không vui, ai cho phép tên kia tự tiện đến đón tú nữ, còn chìa tay đỡ Cố Tử Yên cơ.
Có ý đồ gì mà nhiệt tình đến thế, càng nghĩ càng không vui y khịt mũi hừ một tiếng.
Bắc Hải nâng mắt nhìn Tam đệ ngồi bên cạnh, thấy tâm trạng y không tốt nể tình huynh đệ trong nhà.
Hắn lên tiếng an ủi:
"Ngươi đừng tức giận, trẫm thấy tên đó không có ý gì ngoài tình ý với Cố tiểu thư đâu.
Ngươi yên tâm!"
Bắc Viễn lắc đầu ngao ngán, y xoa thái dương thà không nghe hắn an ủi thì thôi, nghe xong càng phát bực thêm.
Không có gì ngoài tình ý, vấn đề quan trọng là tình ý.
Dám liếc mắt đưa tình với Vương phi tương lai của y, thật không biết nặng nhẹ.
"Chỉ là một thằng nhóc không đáng để thần đệ bận tâm." Y hậm hực đáp lời.
Hoàng đế bệ hạ nheo mắt nhìn y, không đáng bận tâm thật ư? Nhìn trộm chuyện người ta gần một khắc, vừa nhìn vừa nghiến răng ken két.
Thế là không bận tâm à? Trong lòng tên Tam đệ ngỗ nghịch này, e là dậy sóng cuồn cuộn từ bao giờ rồi.
Nói không bận tâm có đần mới tin.
Quay trở lại khung trời của hai người bọn nàng.
Sau khi cắt đuôi Châu Việt Bân, nàng và nhỏ lại chạm mặt với nhân vật tầm cỡ khác.
Chính là Cố Tuyên phụ thân của Cố Tử Yên, Binh bộ thượng thư đại nhân.
Cố Tuyên đại nhân đã có tuổi, tuy nhiên thời gian không thể bào mòn được phong thái trang nghiêm của ông.
Cố đại nhân lưng thẳng tắp, gương mặt nghiêm nghị đứng chắn trước mặt Châu Ân Hoan và Cố Tử Yên.
Cố Tử Yên trong thấy phụ thân trên danh nghĩa của nhỏ, lòng không kịp được mà quặn đau.
Cố Tuyên giống hệt như người cha thân yêu của nhỏ ở thời hiện đại, chỉ khác y phục ông khoác lên người là một bộ đồ cổ chứ không phải quần cụt áo thun như thường nhật.
Cố Tử Yên không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, nhỏ nhảy vào lòng Cố đại nhân ôm thật chặt, từ lúc nhỏ chết đi đến bây giờ trong lòng luôn nuôi hy vọng tìm cách trở về thực tại, mọi chuyện rối mù khiến Cố Tử Yên lẫn Châu Ân Hoan đều bị xoáy sâu vào vũng nước bẩn đấu đá chốn thâm cung.
Nhỏ không ngờ có một ngày có thể gặp lại cha mình ở một thế giới xa lạ.
Cố đại nhân đôi mày cau lại tựa như không vui, nhưng xúc cảm dưới đáy mắt đã phản bội ông.
Sự yêu thương nuông chiều của người cha dành cho con gái không thể áp chế.
Ông vỗ nhẹ lưng nhỏ, giọng trách mắng: "Mới đi chả bao lâu đã khóc lóc rồi."
Cố Tử Yên không đáp cứ thế mà vùi vào lòng Cố đại nhân khóc nấc lên.
Cảnh tượng này làm cho người đa sầu đa cảm như Châu Ân Hoan cay cay khóe mắt, tình thân là thứ gì đó mãnh liệt thấm nhuần vào xương tủy con người.
Dù cho ở vũ trụ nào, thế giới nào, thời đại nào tình yêu gia đình vẫn luôn hiện diện.
Song, Châu Ân Hoan trong lòng muôn vàn lo lắng.
Chẳng biết phụ thân ở thế giới này trông như thế nào.
"Tiểu Hoan Hoan! Ôi trời ơi! Con gái yêu của ta."
Nam nhân trên bốn mươi tuổi, mái tóc hoa râm, gương mặt hiền từ phúc hậu.
Chân ông bước nhanh đến trước mặt Châu Ân Hoan, ôm nàng vào lòng.
"Phụ thân à, người đừng xúc động như thế chứ! Tỷ ấy mới đi chưa được ba tháng thôi mà." Châu Việt Bân chạy đến bên cạnh đứng im từ lúc nào không biết, thấy thế y mới lên tiếng.
Châu Văn Quyền là thế, con gái của ông là trên hết, con gái là mệnh căn là toàn bộ tài sản tính mạng.
Xa