Một đêm dài vội vã trôi qua.
Châu Ân Hoan nghe thấy tiếng vật gì đó nện trên bàn, nàng nặng nề nâng mí mắt, đôi mắt sáng chỉ nâng được một lúc đã không chịu nổi sức nặng mà liêm diêm khép chặt lại.
Chỉ trong một thoáng chốc đôi hàng mi hé mở, đập vào mắt nàng đầu tiên là bóng dáng cao lớn khoác lên mình một bộ thường phục cao quý.
Hắn ngồi quay lưng về phía nàng, tay cầm vật gì chốc chốc lại ấn lên giấy.
Nàng đoán đó là ngọc tỷ, thanh âm vật nện xuống bàn mà nàng nghe được có lẽ là từ ngọc tỷ mà ra.
Mắt Châu Ân Hoan tuy khép lại nhưng đầu óc nàng đã dần dần tỉnh táo, bên tai văng vẳng tiếng truyện trò.
Dưới hai gối truyền đến cơn đau như kim nhọn châm vào da thịt, đau tê tái.
"Dẹp hết đi, trẫm không duyệt nữa." Giọng điệu hắn chán chường, tay gạt một mớ tấu chương sang một bên.
Nguyễn công công thấy hắn chuẩn bị phát cáu, vội vã thu dọn tấu chương xếp lại ngay ngắn, ông vừa làm vừa cung kính nói: "Hoàng thượng mấy đêm rồi không ngủ hay là người chợp mắt chút đi ạ."
Bắc Hải vơ một cuộn vàng óng hoa văn rồng đẩy về phía Nguyễn Phúc, hắn ngáp một cái rồi uể oải nói: "Đi truyền thánh chỉ này cho trẫm."
Nguyễn Phúc hai tay nhanh chóng nhận lấy, vội vàng đi làm nhiệm vụ.
Trước khi đi ông cố nán lại, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Bệ hạ nên nghỉ ngơi đi ạ, cứ tiếp tục thế này e rằng sẽ tổn hại long thể."
Hoàng thượng lúc này đang mệt mỏi trong người, không muốn có người bên cạnh lải nhải phiền phức, hắn xua tay đuổi Nguyễn công công đi.
"Đi đi, đừng làm phiền trẫm."
Ông biết không thể khuyên thêm được thế nên Nguyễn Phúc đành nhanh chân đi truyền lệnh không dây dưa ở lại phút nào, nhỡ bệ hạ nổi cáu lên thì lĩnh đòn như chơi.
Nguyễn Phúc rời đi được một lúc, Bắc Hải vươn vai mệt mỏi, hắn nghe được tiếng gân cốt trong người kêu răn rắc.
Mí mắt hắn lúc này nặng trĩu không tài nào nhấc lên nổi, cơn buồn ngủ ập đến khiến hắn không còn cách nào chống cự.
Bắc Hải đã thức trắng ba đêm rồi, nếu còn tiếp tục căng mắt ra nữa thì chắc chắn hắn sẽ chầu ông bà mất.
Bắc Hải không thể để chuyện này xảy ra được, hắn mà đi chầu ông bà thì Hoan Hoan của hắn phải làm thế nào đây?
Không muốn nghĩ vớ vẩn thêm nữa, hắn mệt mỏi đến đừ cả người.
Bắc Hải bật dậy rời khỏi ghế rồng, nhanh chân sải bước tiến ra phía sau bình phong.
Châu Ân Hoan cảm giác được lớp nệm nàng nằm bị lún xuống, rất nhanh sau đó cả thân thể nàng bị ôm trọn vào lòng, người đang ôm nàng đây còn có thể là ai ngoài Bắc Hải.
Tay hắn đặt hờ lên eo nàng nhẹ nhàng tựa như sợ cánh tay khỏe mạnh kia vô tình làm nàng đau cũng tựa như sợ sau khi nàng tỉnh giấc sẽ giận dỗi bỏ đi.
Đầu Bắc Hải gục trên vai Châu Ân Hoan, nàng nghe được hơi thở đều đều đầy nam tính phả từng hơi vào cổ mình.
"Hoan Hoan của trẫm thơm nhất."
Châu Ân Hoan muốn trở mình, vùng dậy thoát khỏi vòng tay hắn.
Nhưng cả người nàng nặng nề, chẳng thể cử động được, cố gắng gượng đến mấy chỉ càng làm hai gối đau thêm.
Nàng bất lực để mặc cho Bắc Hải ôm mình trong lòng, rất nhanh sau đó nàng nghe được hơi thở đều đều bên tai.
Bắc Hải đã chìm vào giấc ngủ.
Phía bên lều Cố Tử Yên lúc này.
Cố Tử Yên đã tỉnh dậy được hai canh giờ, A Tố ngồi bên cạnh vừa lo lắng vừa đút từng thìa cháo nóng.
"Ngươi đừng lo lắng nữa A Tố, bên phía Châu gia sẽ tìm thấy Hoan Hoan sớm thôi." Cố Tử Yên nhẹ giọng khuyên ngăn A Tố, nhưng có trời mới biết trong lòng nhỏ lúc này nơi nào cũng là sóng dữ.
Cố Tử Yên vừa tỉnh dậy đã lập tức đòi xuống giường đi tìm Châu Ân Hoan, hôm nay đã chính thức hết ba ngày chịu phạt.
Nhưng nô tài trong vi trường báo lại, ba tên lính canh cùng Châu Ân Hoan chẳng thấy bóng dáng đâu.
Nhỏ không khỏi sốt ruột, chả hiểu sao cứ mỗi lần uống thuốc nhỏ lại ngủ li bì như chết.
Mấy lần uống thuốc xong muốn đi tìm Hoan Hoan, chưa bước chân xuống giường đã lăn đùng ra ngủ.
Lại thêm chuyện lần trước Cố Tử Yên bỏ chạy đi tìm Châu Ân Hoan, chuyện này đến được tai Thái hậu.
Bà ra lệnh cho người trông lều nhỏ nghiêm ngặt hơn, tình thế bây giờ đừng nói là ra ngoài, chỉ cần nhỏ đặt chân xuống giường thì mọi nhất cử nhất động đều bị nhìn đăm đăm.
Cố Tử Yên hết cách chỉ có thể ngồi trên đống lửa chờ tin báo.
A Liên từ bên ngoài vội vã chạy vào trong: "Tiểu thư, tiểu thư! Châu công tử tới!"
Cố Tử Yên khẽ rùng mình, nhỏ lập tức nằm xuống kéo chăn phủ lên người.
"A Tố, ngươi giấu bát cháo này đi." Nhỏ gấp gáp nói.
"A Liên, ngươi nói với nhóc là ta uống thuốc còn li bì chưa tỉnh." Nhỏ tiếp tục nói.
Mỗi lần gặp phải ánh mắt si tình rực cháy của Châu Việt Bân, trong lòng Cố Tử Yên cảm thấy khó xử vô cùng.
Nhóc này tính tình không tồi, nhan sắc có thừa lại còn là đệ đệ của Hoan Hoan, nhưng nhỏ không thể đáp trả mối tình cảm này.
Làm sao có thể yêu đương với thằng nhóc non nớt này, nói làm đệ đệ còn suy xét được.
Thế nên nhỏ quyết tâm tránh được thì nên tránh, né được thì né vội.
Nghĩ xong, Cố Tử Yên dứt khoát nhắm chặt mắt lại, vờ như mình đang ngủ.
"Công tử, công tử không được, Cố tiểu thư vẫn li bì chưa tỉnh." Giọng A Liên vang lên truyền vào tai nàng.
Châu Việt Bân chẳng hiểu ý tứ của A Liên, hắn nói: "Thế thì ta vào đợi tỷ ấy tỉnh."
Nói xong, Châu Việt Bân không chút kiêng dè, hắn thẳng thừng xông vào trong, mặc kệ cho A Liên í ới: "Công tử không được vào, công tử!"
A Liên không ngăn được hắn, thế nên cô ba chân bốn cẳng chạy sát theo sau.
Châu Việt Bân đứng bên giường Cố Tử Yên.
Trông thấy nhỏ hai mắt nhắm nghiền đang say ngủ.
Vẻ mặt vô cùng bình yên, sóng ngầm trong lòng mấy ngày nay bất giác tĩnh lặng.
Châu Việt Bân nhẹ giọng thủ thỉ: "Cố tỷ tỷ ngủ ngon thế này là tốt rồi, đợi khi tỷ tỉnh chúng ta sẽ cùng nhau cao chạy xa bay."
Cố Tử Yên nghe thấy những lời này, nhỏ rất muốn rùng mình một cái.
Nhưng nhỏ vẫn cố giả vờ bất động, không hay không biết gì cả, hy vọng nhóc con này cuốn xéo nhanh nhanh một chút.
Tên này hỏng đầu chắc rồi, tự dưng chạy đến đây hứa hẹn bỏ trốn là thế quái nào?
Nhóc Bân bần này vẫn tiếp tục nhẹ giọng nói: "Đệ không chê tỷ đâu, dù tỷ có như thế nào đệ cũng không bao giờ chê tỷ.
Chúng ta sẽ cùng nhau đi, mặc kệ cho bọn họ phản đối, đệ sẽ dắt tỷ trốn thoát khỏi nơi này."
Da gà và tóc gáy của nhỏ bất giác dựng đứng.
Cái gì mà thề non hẹn biển đưa nhau đi trốn đây trời? Khi tìm được Châu Ân Hoan, nhỏ thề rằng câu đầu tiên nói với nàng chính là tìm cách mang nhóc con này tránh càng xa Cố Tử Yên càng tốt.
Nhỡ một ngày nào đó tên này hóa rồ bắt cóc nhỏ thì toi đời.
"To gan!"
Tiếng quát ầm lên khiến nhỏ đang giả vờ ngủ phải giật bắn mình.
"Vương gia nguôi giận, lão nhất định sẽ dạy dỗ lại nhóc ngỗ nghịch này." Giọng nam trung niên cất lên vội vàng xoa dịu Vương gia.
Châu Việt Bân nghe thấy giọng nói quen thuộc này, hắn không khỏi rợn người.
Bân bần nhanh chóng quay phắt ra sau nhìn hai người nọ với bộ mặt lấm lét.
Hắn vội vàng khom người hành lễ: "Thỉnh an Vương gia."
Bắc Viễn sắc mặt không vui vẻ gì cho cam, y đưa mắt nhìn Châu Việt Bân vẫn còn đang hành lễ.
Lửa giận trong lòng không sao dập tắt được, nhóc con này càng nhìn càng thấy khó ưa.
Bắc Viễn không nể nang Châu Thừa tướng ngay cạnh đó, y nói: "Ai cho ngươi lá gan mang Cố Tử Yên đi trốn?"
Châu Thừa tướng cảm thấy tình hình hiện tại không ổn, ông quắt mắt nhìn Châu Việt