Thạch Tu nhận được lệnh từ Vương gia, gã vội vàng mang chiếc hộp gỗ trạm khắc tinh xảo mà y hay để trên đầu giường đến.
Bắc Viễn đón chiếc hộp từ tay Thạch Tu, ánh mắt của tất cả mọi người dán chặt vào từng cử chỉ hành động của y.
Ai nấy đều rất tò mò muốn biết rốt cuộc tính vật định tình của hai người bọn họ trong như thế nào.
Nhất là Thái hậu, hai mắt bà sáng rực không kiềm được mà nôn nóng nói: "Con mở ra cho ai gia xem nào."
Y ngoan ngoãn nghe theo lời Thái hậu, nắp hộp được mở ra bên trong chỉ có vỏn vẹn một đôi đũa gỗ được đặt ngay thẳng trên lớp lụa đỏ.
Mọi người nhìn tín vật trên tay Vương gia rồi đưa mắt nhìn nhau.
Cái này cũng được gọi là tín vật định tình ư?
Cố Tử Yên nằm trên giường cố dỏng tai nghe ngóng.
Nhỏ rất muốn biết vật định tình giữa y và nhỏ vật gì.
Song, mọi âm thanh trong phòng đều tan biến hết, không gian yên tĩnh lạ thường.
Nhỏ không nghe ngóng được vật kia rốt cuộc là cái gì.
"Một đôi đũa ư?" Thái hậu không tin vào mắt nhìn, bà sửng sốt hỏi lại như muốn nghe sự khẳng định từ miệng y.
Bắc Viễn gật đầu thừa nhận.
Nghèo nàn!
Thân là Vương gia tôn quý lại mang một đôi đũa gỗ làm vật định tình.
Quả thật không hiểu tâm tư nữ nhân gì cả, đúng là ngốc nghếch hết chỗ nói.
Đứa trẻ này đúng là chưa trải sự đời.
Thái hậu thầm nghĩ trong lòng.
Nhỏ nằm trên giường nghe Thái hậu nhắc đến đôi đũa nào đó, hàng chân mày bắt giác cau lại.
Tại sao lại là một đôi đũa? Đôi đũa nào thế nhỉ?
A!
Khoan đã...!đôi đũa...
Đột nhiên ký ức đêm hôm đó bất chợt ùa về trong tâm trí Cố Tử Yên.
Đêm mà nhỏ bị cấm túc, Vương gia nhảy cửa sổ mang cơm đến sau đó hai người cùng nhau dùng bữa.
À! Nhỏ còn nhớ hôm đó không tiện lấy đũa cho nên nhỏ đề nghị y cùng ăn chung.
Lúc dọn hộp thức ăn, nhỏ tìm mãi chẳng thấy đôi đũa kia đâu.
Hóa ra Vương gia đã lấy đi từ bao giờ.
Còn lấy làm vật định tình gì đó nữa chứ!
Châu Việt Bân ngơ ngác nhìn đôi đũa trong hộp gỗ, hắn không kiềm được buộc miệng hỏi: "Tại sao lại là một đôi đũa?"
"Theo quan niệm của Khang Định Quốc, đũa là vật liên kết đất trời.
Trời là dương, đất là âm.
Con người cũng vậy, nam dương, nữ âm.
Đũa liên kết đất trời, liên kết hai cực âm dương.
Cũng như liên kết giữa hai người bọn ta lại với nhau.
Thế nên đôi đũa này chính là vật định tình của bổn vương." Bắc Viễn cụp mắt nhìn đôi đũa xếp ngay ngắn trong hộp.
Thoáng chốc y nhớ đến ngày hôm đó, lần đầu tiên dùng đũa chung với Cố Tử Yên.
Vừa lúng túng vừa ấm áp, Bắc Viễn cảm thấy đôi đũa này rất đặc biệt vì thế y giữ lại cất trong hộp gỗ.
Hôm nay lại có dịp mang ra ngoài.
Thái hậu lẫn mọi người đều bị y làm cho ngạc nhiên.
Không ngờ một vị Vương gia nghiêm túc, mạnh mẽ mà mọi người thường thấy lại có mặt tình cảm sâu sắc thế này.
Quả thật khiến cho mọi người được mở mang tầm mắt một phen.
Ngay cả Cố Tử Yên khi nghe xong câu giải thích này.
Trong lòng nhỏ cũng không kiềm được mà cảm thán câu từ của y.
Đây có phải là tên Vương gia ngang ngược hằng ngày không vậy? Không đúng, tên này chắc chắn đã bị đánh tráo rồi.
Thái hậu cảm động suýt rơi nước mắt, bà nhẹ giọng nói: "Viễn nhi của ai gia đã lớn rồi."
Châu Văn Quyền cảm động một phút, nhưng ông không còn tâm tư để tiếp tục.
Tiểu Hoan Hoan của ông đang mất tích, lòng ông ngập tràn lo lắng nếu không tìm ra nàng, ông sẽ phát điên lên mất.
Châu Thừa tướng vội kéo Châu Việt Bân khom người hành lễ xin cáo lui: "Phụ tử chúng thần còn có việc quan trọng phải làm, xin phép Thái hậu, Vương gia cho thần cáo lui."
Thái hậu gật đầu đồng ý, Châu Thừa tướng kéo Châu Việt Bân đang chết lặng đơ như một khúc gỗ ra khỏi lều.
Cố Tuyên nhận được thánh chỉ ông cần phải về lều riêng viết thư về cho Cố phủ bảo bọn họ bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ của Cố Tử Yên, thế nên ông cũng xin phép cáo lui đi trước.
Nguyễn công công hóng hớt xong chuyện cũng vội vàng quay về hầu hạ Hoàng thượng.
Thái hậu nhìn Bắc Viễn cười tủm tỉm, hôm nay bà rất hài lòng.
Viễn nhi đã trưởng thành, đã biết nhớ thương người khác.
Tiến triển tốt đẹp thế này, nhất định bà sẽ có cháu sớm, bà càng nghĩ càng vui phải quay về báo tin cho Thái thượng hoàng.
Mọi người lần lượt rời đi, bức màn vở kịch được hạ xuống.
Bắc Viễn sải bước đến bên giường Cố Tử Yên.
"Bổn vương biết nàng tỉnh rồi..."
"Những lời lúc nãy là bổn vương cố ý nói cho nàng nghe đấy." Bắc Viễn ôn tồn nói.
Cố Tử Yên vẫn quyết giả chết trên giường, thế nhưng nhịp đập con tim đã không còn như bình thường nữa, nó đang loạn lên.
Hai canh giờ sau...
Tại lều rồng.
Bắc Hải cuối cùng cũng tỉnh dậy, tuy giấc ngủ ngắn ngủi nhưng lại thoải mái lạ thường.
Hắn nghiêng đầu nhìn bóng dáng thanh tú trong lòng mình, Hoan Hoan đang say ngủ.
Khi nàng say giấc trông vô cùng dịu dàng khác hẳn điệu bộ sơ hở là chửi tục, sơ hở là vũ lực hằng ngày.
Hắn bất chợt nhận ra lý do tại sao hôm nay hắn lại ngủ ngon như thế, nhất định là do ôm tiên nữ vào lòng nên mới ngủ ngon giấc thế này đây.
Hoàng thượng từ tốn ngồi dậy, cố gắng cử động một cách nhẹ nhàng nhất có thể để không đánh thức nàng.
Bắc Hải cẩn thận vén chăn lên cho nàng tránh khỏi gió lạnh.
Hắn ngắm gương mặt nàng thật kỹ, thật lâu trong lòng thầm nghĩ không biết vì sao, Bắc Hải càng nhìn Hoan Hoan càng thấy nàng xinh đẹp đến quá đáng.
Rõ ràng là ngắm mãi không chán.
Ngắm nàng một lúc lâu, hắn đứng dậy chỉnh trang y phục sau đó lưu luyến bước ra khỏi bình phong.
Tiến đến chiếc bàn ngổn ngang tấu chương đang duyệt dở.
Bắc Hải vừa ngồi xuống ghế được một lát, sau lưng truyền đến một tiếng "bịch" lớn.
Châu Ân Hoan cảm nhận được hơi ấm không còn bên cạnh, nàng tỉnh giấc.
Tay dụi mắt, mơ màng đặt chân xuống giường toan đứng dậy.
Ngờ đâu hai chân không một chút sức lực nào, chẳng khác gì hai khúc gỗ.
Hai chân không có sức chống đỡ khiến nàng ngã nhào xuống đất, gục trên sàn không đứng dậy được.
Chân đã đơ cứng mất cảm giác.
Nàng hoang mang tột độ, ngỡ ngàng nhìn đôi chân mình không thể cử động.
Cơn hoảng sợ ập tới bao vây cả người Châu Ân Hoan.
Nàng...!nàng...!tàn phế rồi sao?
Không...!không...!không thể nào!
Châu Ân Hoan vô thức vương tay che miệng lại như muốn che giấu cảm xúc hoang mang lo sợ lúc này.
Nàng dùng hết sức lay chuyển chân mình, nhưng chỉ cử động được một chút hoàn toàn không thể tự mình đứng dậy.
Nàng chìm trong lo sợ đau đớn, khóe mắt vô thức trào ra một hàng lệ nóng.
Chân nàng rốt cuộc là làm sao vậy?
Bất chợt một đôi cánh tay ôm lấy nàng từ phía sau mang đến cho nàng cảm giác bình yên vững