Châu Ân Hoan ngước mắt nhìn thẳng vào mắt Bắc Hải, ánh mắt hắn dành cho nàng lúc này vô cùng kiên định, quyết liệt.
Đúng như lời hắn nói, trong đôi mắt đen láy sâu thẳm kia, ở nơi đáy mắt chẳng hề giấu diếm hình bóng nàng.
Đôi mày hơi nhíu thể hiện rõ sự kiên định của Bắc Hải, đôi mắt hắn như biết nói, chúng đang thành khẩn nói cho nàng biết hắn không lừa dối nàng.
Trong phút chốc, Châu Ân Hoan nghiêng mặt trốn tránh mắt ánh Bắc Hải.
Nàng sợ rằng khi tiếp tục nhìn vào, nàng sẽ buông bỏ hết dối gạt mà tin tưởng hắn lần nữa.
"Kĩ thuật diễn bằng mắt của bệ hạ rất xuất sắc."
"Xuất sắc đến mức suýt khiến ta tin tưởng người lần nữa.
Dùng hết lòng dạ tin lời người nói, tin lời đường mật dưới đêm trăng đó.
Bệ hạ đã đùa giỡn xong rồi, có thể buông tha cho ta được không?" Giọng Châu Ân Hoan run rẩy, khóe mắt đỏ au, đôi mắt sáng ngời nay chỉ còn vương lại nghi ngờ, thất vọng.
Nàng không dám tin tưởng hắn nữa, tòa thành tin tưởng trong lòng nay đã bị san bằng triệt để.
Lời Châu Ân Hoan như tên bắn ghim thẳng hồng tâm là tim Bắc Hải.
"Ta không có đùa giỡn tình cảm của nàng, tình cảm ta dành cho nàng là thật, ta thật sự thích nàng.
Những lời ta nói từ trước đến giờ đều xuất phát từ tận đáy lòng.
Hoan Hoan, chẳng lẽ nàng không cảm nhận được?"
"Nàng nghĩ thử xem, ta hết lần này đến lần khác chạy đến chỗ nàng là vì cái gì, ta từng bước lót đường cho nàng đi là vì cái gì?"
Châu Ân Hoan bất giác nhớ lại ngày hôm đó, nhớ giọng nói dịu dàng, đôi mắt sóng sánh nhu tình dưới trăng, chiếc ôm ấm áp khiến nàng an lòng.
Nàng cảm nhận được tất cả là sự thật không có sự giả tạo trong đó.
Mỗi lần nàng gặp nạn, đều gặp được hắn giúp đỡ.
Từ lúc cuộc tranh tài đầu tiên diễn ra, nàng chỉ ngồi không góp mặt vậy mà lần nào cũng trót lọt vượt qua.
Tất cả là tâm tư của hắn an bày cho nàng.
Nàng như quay cuồng trong chính suy nghĩ của mình, không biết phải làm sao mới thỏa.
Tim bất giác đau như cắt, rỉ máu không ngừng.
Châu Ân Hoan vẫn không đáp lời hắn câu nào.
Nước mắt nàng lặng lẽ rơi xuống chảy dài trên gương mặt thanh tú.
Bắc Hải vội ôm chầm nàng vào lòng, đề gương mặt nàng áp sát vòm ng/ực mình.
Hắn cảm nhận được từng giọt nước mắt nàng vượt qua lớp y phục thấm sâu vào tim hắn.
Hắn bế thốc nàng lên, mặc cho nàng ngạc nhiên vẫy vùng.
Bắc Hải đá tung cửa lều, bế nàng sải từng bước dài rời khỏi lều rồng, xung quanh người hầu kẻ hạ không ai dám nhìn, bọn họ cụp mắt xuống vờ như chẳng biết gì.
Châu Ân Hoan vùng vẫy cũng không có tác dụng gì, nàng bất lực để mặc cho hắn muốn mang nàng đi đâu thì mang, nàng đã mệt mỏi lắm rồi không thiết tha nhiều lời nữa.
Bắc Hải bế nàng nhẹ như không chân phóng nhanh như bay, hai người chẳng nói với nhau câu nào mặc kệ thời gian trôi qua.
Nàng mơ màng chìm trong suy nghĩ, chẳng biết cả hai đã đi được bao lâu.
Lúc nàng tỉnh táo trở lại, đã thấy Bắc Hải đưa nàng lên đỉnh khán đài cao vun vút.
Đứng trên đây có thể nhìn rõ mọi vật, thấy rõ cánh rừng xanh um phía xa, khói lửa lều trại phía gần.
Phóng tầm mắt đi xa hơn nữa, nàng thấy được lối ra của vị trường Đại Nguyên, binh lính canh giữ dày đặc.
Bắc Hải nhìn Châu Ân Hoan đang ngẩn ngơ rồi lại nhìn cảnh vật xung quanh.
"Ta - Khang Định Đế - Bắc Hải - Trình Hải, tại nơi đỉnh cao không người này ta lấy hết tim gan ra nói cho nàng biết.
Ta yêu nàng, bất kì thân phận nào cũng đều yêu nàng." Giọng hắn vang lên kiên định, chắc nịch khẳng định tình cảm của hắn.
Dù Bắc Hải có dùng bất kì thân phận nào tiếp cận, dối gạt nàng thì tình cảm hắn dành cho nàng không có nửa phần giả dối.
Châu Ân Hoan mở to đôi mắt nhìn Bắc Hải, gương mặt hắn vẫn như đến tuấn tú vô song, ánh mắt lẫn từng lời hắn nói đều kiên định vững hơn cả thái sơn.
Bắc Hải đứng trên đỉnh khán đài tựa như muốn tuyên bố cho đất trời bao la, rừng xanh thăm thẳm kia biết.
Hắn yêu nàng, yêu nàng tận đáy lòng.
Nàng không muốn tin hắn nhưng trái tim nàng phản chủ, nó đập loạn không ngừng từng giọt ấm áp chảy vào da thịt hòa vào trong máu.
Bắc Hải bế nàng bước lên hai bước, hướng tầm mắt về lối ra vi trường.
Kể từ lúc quyết định thổ lộ với Châu Ân Hoan, trong lòng hắn đã kiên quyết không để mất nàng bằng mọi giá, hắn mặc kệ tâm nguyện của nàng ở Âm Thủy Nguyệt Dạ.
Nhưng trong giây phút Bắc Hải trông thấy nàng nước mắt giàn giụa đau khổ, tim hắn đau như bóp nghẹt.
Bắc Hải chợt nhận ra, giữ nàng lại thì đã sao? Nàng không còn là Hoan Hoan vui vẻ nói cười mà hắn yêu khác nào chính tay hắn phá hủy nàng.
Chi bằng trả nàng về với tự do, vẫn là một nàng thiếu nữ cười rộ dưới nắng, thân khoác màu cam đào.
"Hoan Hoan, ta biết ta không thể ép buộc nàng..." Lời Bắc Hải đứt đoạn, hắn hít một hơi thật sâu như đang gom hết can đảm để nói.
"Phía xa là lối ra của vi trường, nếu hôm nay nàng quyết tâm rời khỏi ta, cổng lối ra sẽ được mở.
Ngoài kia thế giới nàng mong ước đang chờ đón nàng."
"Như ta đã nói, dù sau này ở bất cứ nơi nào ta đều mong nàng có thể cười." Giọng hắn nhẹ nhàng cất lên nhưng trong đó nhuốm đầy vẻ không nỡ.
Đây là quyết định khó khăn nhất mà hắn từng đưa ra, có sau khi nàng rời đi.
Hậu vị vô chủ, phi tần có hay không cũng được đều không còn quan trọng nữa.
Châu Ân Hoan phóng tầm mắt nhìn về phía lối ra vi trường, sau khi bước ra khỏi cánh cổng đó.
Nàng được về với tự do, nàng sẽ cao chạy xa bay đến những nơi nàng muốn, làm những việc nàng thích.
Châu Ân Hoan không còn dính dáng đến ngói đỏ tường xanh dù chỉ một chút, không còn bị ràng buộc bởi quy củ và hàng tá nỗi lo sợ.
Đây chính là điều màng mong ước hơn tất cả.
Thế nhưng tại sao trong lòng này lại đau đớn thế này?
Tại sao tròng nàng lại dâng lên niềm lưu luyến khó có thể nên lời.
Nàng sẽ rời đi?
Nếu Châu Ân Hoan rời đi đồng nghĩa với việc nàng và hắn đoạn tuyệt.
Từ nay không còn liên quan đến nhau nữa, nghĩ