Một chiếc bàn gỗ được dâng lên giữa đại điện, trên bàn được chuẩn bị sẵn giấy Tuyên tẩm hoa khô, mùi hương thơm nhẹ nhàng bay thoang thoảng.
Nghiên mực và bút lông có thân bút làm bằng lục ngọc được đặt ngay ngắn trên bàn.
Mọi ánh mắt đều tập trung vào giữa đại điện, nàng và nhỏ cũng không ngoại lệ.
Thủy Lạc Quận chúa từ bên ngoài nhẹ nhàng bước vào, dáng đi mềm mại, uyển chuyển như cò lả.
Tiếng sáo vang lên véo von, nương theo bước chân nàng ta.
Nhẹ bước đến bàn gỗ có giấy bút được kê sẵn.
Thủy Lạc chậm rãi ngồi xuống, thanh âm từ sáo ngọc trên miệng vẫn véo von vang vọng.
Nàng ta nhấc bút lên, vừa thổi sáo vừa bắt đầu những nét đầu tiên.
Ngũ công chúa và Thủy Lạc quận chúa thân thiết với nhau từ nhỏ.
Chỉ một vài động tác của nàng ta, Ly Nguyệt đã biết nàng ta biểu diễn biệt tài nào.
Nếu là trước đây, công chúa nhất định sẽ rất vui.
Song, bây giờ giữa Ngũ công chúa và Thủy Lạc bị một nút thắt chen chân vào giữa chưa thể tháo gỡ được.
Những hiềm nghi sâu xa vẫn ẩn mình trong lòng Ly Nguyệt.
Thủy Lạc đa tài, vừa có thể thổi sáo vừa có thể vẽ tranh cùng một lúc, thu hút sự ánh nhìn của mọi người trong điện.
Cố Tử Yên nhìn bàn tay xinh đẹp kia dùng bút ngọc họa từng đường trên giấy.
Đây là lần đầu tiên nhỏ nhìn thấy, người cổ đại vẽ tranh.
Vương gia ngồi bên cạnh Cố Tử Yên, rất nhanh y đã nhìn ra ánh mắt nhỏ đặt ở đâu.
"Thích tranh vẽ à?" Y khẽ hỏi.
Cố Tử Yên thu lại ánh mắt, nhỏ quay sang nhìn y rồi gật đầu một cái.
"Sau này bổn vương sẽ vẽ cho nàng."
Hai khắc trôi qua, tiếng sáo vụt tắt, bức họa mà Thủy Lạc vẽ cũng được hoàn thành.
Hai cung nữ nâng bức họa lên, bức họa này vẽ lại chân dung của Ngũ công chúa.
Thủy Lạc vẽ Ngũ công chúa rất đẹp, nhưng thiếu mất cái hồn của người được họa thành ra thiếu đi sự sinh động.
Nhưng Châu Ân Hoan và Cố Tử Yên không thể phủ nhận tài năng của Thủy Lạc.
Bên tai vang vọng tiếng trầm trồ không ngớt, ngay cả Thái thượng hoàng cũng gật gù công nhận.
Hoàng thượng ngồi trên cao nhìn xuống, nhận ra ánh mắt Thủy Lạc vẫn luôn hướng về mình.
Hắn hơi mất tự nhiên, vì thế đảo mắt nhìn sang nơi khác.
"Thủy Lạc xin dâng tặng Ngũ công chúa điện hạ bức họa lưu giữ tuổi xuân.
Chúc công chúa tuổi mới rạng rỡ như hoa, xinh đẹp như họa." Giọng Thủy Lạc trầm trầm nhẹ nhàng, cung nữ nhanh chóng dâng bức họa cho Ngũ công chúa.
Bắc Ly Nguyệt nhận lấy bức họa, ban thưởng theo lễ.
Thái hậu vốn rất ưng ý đứa trẻ Minh Như này, hôm nay lại được thấy một màn tài hoa hơn người của quận chúa, quả là kỳ nữ.
Song, bà nhận ra hôm nay giữa Ly Nguyệt và quận chúa dường như có chuyện gì ẩn giấu bên trong.
Thái độ của cả hai có nhiều điểm khác lạ, không còn thấy được sự thân thiết như thường ngày.
Tiết mục tiếp theo là của Châu Ân Hoan và Cố Tử Yên, nàng và nhỏ toan đứng dậy lui xuống phía sau chuẩn bị biểu diễn.
Thủy Lạc vẫn chưa lui xuống, nàng ta tiếp tục nói: "Ngũ công chúa trước giờ rất thích thưởng nhạc, đặc biệt là khúc tì bà.
Thủy Lạc đã cho người mời đệ nhất tì bà đến yến tiệc hôm nay, đàn tặng cho công chúa điện hạ một khúc tì bà hay nhất thiên hạ."
Thủy Lạc vừa dứt lời, khóe môi đã cong lên một nụ cười sâu xa.
Thoạt nhìn chỉ là cười mỉm, nhưng thật chất đó là một nụ cười thỏa mãn.
Cố Tử Yên nghe lời Thủy Lạc vừa dứt, nhỏ lập tức liếc mắt nhìn Châu Ân Hoan.
Nàng đón lấy ánh nhìn của nhỏ, mỉm cười ngọt ngào.
Cố Tử Yên cũng nở nụ cười, đón chờ bản tấu của đệ nhất tì bà Khang Định Quốc.
Người có dáng vẻ hiền hòa, thục đức một khi ra tay chỉ toàn là chiêu hiểm.
Ngày hôm đó, Châu Ân Hoan cùng Cố Tử Yên luyện tì bà ở vườn Ngọc Uyển.
Hôm nay, Thủy Lạc Quận chúa mời cả đệ nhất tì bà về đánh một khúc đàn dâng tặng sinh thần công chúa.
Còn tinh ý dâng lên trước tiết mục của hai người bọn nàng.
Nghe xong một khúc đàn của đệ nhất tì bà, chìm trong âm thanh mê hoặc của ngón đàn tài ba.
Buông lời khen ngợi không ngơi ngớt.
Thử hỏi tiết mục sau, Châu Ân Hoan ôm đàn tì bà gãy một khúc nhạc biểu diễn.
Ai sẽ là người lắng nghe đây, dẫu có nghe nàng đánh đàn thật hay cũng không sao tránh khỏi sự so sánh từ tiết mục trước với tiết mục của nàng.
Vì trình độ đánh đàn giữa Châu Ân Hoan và đệ nhất tì bà có một sự chênh lệch lớn.
Cách sắp xếp này, hạ bệ tiết mục tì bà của Châu Ân Hoan một cách tuyệt đối.
Có thấy hay vẫn sẽ kém hơn người diễn trước rất nhiều lần.
Một chiêu thâm hiểm.
Biến hay ho trở thành kém cỏi.
Rất nhanh sau đó, một nữ tử ôm đàn tì bà bước lên, bắt đầu đánh một khúc lẫy lừng thiên hạ.
Châu Ân Hoan đứng dậy lui xuống, không ngồi nghe tì bà khúc.
Hành động của nàng càng làm Thủy Lạc cười ngọt hơn.
Bắc Hải nhận ra Châu Ân Hoan đã lui xuống, hắn liếc mắt nhìn Nguyễn công công, ông vội vàng ghét sát vào tai hắn: "Bẩm Hoàng thượng, Châu tiểu thư lui xuống chuẩn bị tiết mục."
Hoàng thượng gật đầu, nghiêng mặt nói nhỏ với Nguyễn công công: "Thay rượu trong bình nàng thành nước mát, Hoan Hoan uống ba ly đã đủ rồi.
Lát nữa, dâng món lên, bỏ đi những món có hành.
Hoan Hoan không thích."
Hoàng đế bệ hạ thầm thì với Nguyễn công công, vẻ mặt vô cùng nghiêm.
Còn nghiêm hơn cả lúc chầu triều, bá quan văn võ trộm nhìn sắc mặt của hắn mà không khỏi lo âu.
Chuyện gì khiến bệ hạ nghiêm mặt như thế? Nhưng có trời mới biết rõ, Hoàng Thượng chỉ là lo lắng người trong mộng ăn không ngon.
Bắc Hải đưa mắt nhìn Bắc Viễn và Cố Tử Yên, y liên tục gắp vào bát nhỏ những món ăn ngon.
Cố Tử Yên thì vui vẻ dùng món.
Hắn cũng muốn như thế, cũng muốn ngồi cạnh gắp món ngon cho nàng, nhìn nàng vui vẻ thưởng thức.
Song, Bắc Hải là Hoàng đế, nàng là tú nữ của hắn.
Giữa hai người ngăn cách nhau rất nhiều bậc, hắn chỉ có thể lẳng lặng quan tâm nàng bằng những điều nhỏ nhặt.
Mong muốn nâng Châu Ân Hoan ngồi lên phụng vị ngày một lớn hơn, mãnh