Tiếng đàn của Cố Tử Yên vừa dứt, tất cả mọi người như thoát khỏi cơn mê hoặc.
Hàng loạt tiếng trầm trồ vang lên, thậm chí còn có người liên tục vỗ tay.
Cung nữ nhanh chóng xếp thành hàng dâng trà lên cho Thái thượng hoàng, Thái hậu và Hoàng thượng, cuối cùng là Ngũ công chúa.
Hai hàng cung nữ dài đằng đẵng từ ngoài tiến vào, dâng cho mỗi mỗi một bát trà nhài hoa sen thơm ngát, khói vẫn cùng bốc lên nghi ngút.
Thái thượng hoàng nâng tách trà lên đầu tiên, trong tách là hoa sen khô tiếp xúc với nước ấm, từng cánh hoa dần dần hé nở.
Tỏa ra hương thơm khiến người ta không nhịn được, hớp ngay một ngụm.
Ông rất ngạc nhiên với kiểu kết hợp giữa nhài và sen, không chỉ như thế hình ảnh hoa sen chớm nở trong chén trà được dâng lên rất độc đáo.
Gây ấn tượng sâu sắc đối với Thái thượng hoàng.
Nhấp một ngụm, trà thơm nồng nàn, vị thanh thanh, ngọt nhẹ.
Độ ấm vừa phải mang đến cảm giác vô cùng dễ chịu.
"Ngon! Trà ngon!" Thái thượng hoàng sảng khoái thốt lên.
Thái hậu nghe thấy ông lời khen của Thái thượng hoàng.
Bà khá tò mò, nâng chén trà quan sát một lượt.
Hoa trong chén rất đẹp, vừa vặn không to không nhỏ, mùi hương rất thơm.
Thái hậu nhấp một ngụm cũng phải gật gù.
Ngũ công chúa không dùng trà, nàng ta chứ nhìn chăm chăm vào người Châu Ân Hoan.
Hôm nay là sinh thần của nàng ta, thời cơ tốt nhất đề cập đến chuyện hòa thân, rất có thể Hoàng thượng sẽ dựa vào dịp này và công bố chuyện cưới gả.
Tiệc đã quá nửa, vẫn chưa thấy phía Châu Ân Hoan và Cố Tử Yên có động thái gì.
Hoàng thượng cũng thưởng thức trà, hắn không có ý kiến gì.
Vốn định không cho Châu Ân Hoan biểu diễn múa may nhọc công, vì chân nàng mới khỏi.
Nhưng khi thấy nàng bắt đầu từng động tác múa ở giữa sảnh, trong lòng Bắc Hải rất lo lắng.
Cũng may mấy động tác nàng chọn không cần quá dẻo dai cũng có thể múa được.
Hắn chỉ ngồi lẳng lặng quan sát nàng, dự đoán xem sắp tới nàng sẽ dùng chiêu gì.
Cần sự hỗ trợ nào từ phía hắn.
Bình phong được hạ xuống, Cố Tử Yên ôm đàn tranh bước ra.
Thái thượng hoàng thoáng ngạc nhiên, sau đó vỗ tay khen ngợi.
"Hóa ra là Vương phi, khúc đàn rất hay."
Nói đoạn, Thái thượng hoàng lại nhớ đến Cố Tuyên.
Trong lòng cảm thấy có chút cắn rứt.
Cố thượng thư là trọng thần nhiều năm, cống hiến hết mình vì xả tắc.
Nay khuê nữ mà Cố Tuyên yêu thương buộc phải gả cho Vương gia.
Tuy nói là vinh quang, nhưng người làm phụ thân như Cố Tuyên làm sao trong lòng có thể chấp nhận được, nữ nhi nâng niu trong lòng bàn tay phải gả đi vì một lý do cưỡng ép như thế.
Chuyện này suy cho cùng là Vương gia sai, hôn sự này mang đến lợi ích cho Cố gia.
Nhưng Cố tiểu thư lại phải chịu một mối nhục nhã lớn.
Thanh danh Cố gia cũng bị liên lụy.
Trước đây Thái thượng hoàng từng nói, đợi có thời cơ sẽ bù đắp cho Cố Tử Yên.
Chi bằng cậy vào dịp này.
"Châu tiểu thư và Cố tiểu thư biểu diễn rất tốt, trà rất ngon, tiếng đàn rất hay rất vừa ý ta." Thái thượng hoàng nói.
Nàng và nhỏ lập tức khom người hành lễ tạ ơn.
Thái thượng hoàng gật gù nói tiếp: "Tiết mục hay như vậy, tất nhiên phải ban thưởng.
Nhờ sự góp sức của các ngươi, sinh thần năm nay của Ly Nguyệt càng thêm đặc sắc.
Ta thưởng cho hai người các ngươi một thỉnh cầu, bất cứ việc gì chỉ cần không vượt quá giới hạn, các ngươi thỉnh cầu với ta, ta sẽ chấp thuận cho các ngươi."
Tất cả sự chú ý lập tức đổ dồn vào nàng và nhỏ.
Phần thưởng của Thái thượng hoàng quá lớn, phải gọi đó là một siêu ân điển.
Bất cứ việc gì cũng có thể chấp thuận.
Phần phúc này không phải ai cũng có được.
Cũng chẳng phải Thái thượng hoàng đột nhiên thưởng lớn như thế, ông muốn cho kẻ khác thấy, Cố Tử Yên được ông xem trọng.
Dẹp loạn những lời đồn đoán về hôn sự của Bắc Viễn và Cố Tử Yên.
Cũng để cho Cố gia thấy yên tâm hơn về mối hôn sự này.
Châu Ân Hoan và Cố Tử Yên lập tức quỳ xuống nhận ân điển.
"Thần nữ tạ ân điển!" Cả hai người cùng đồng thanh.
"Bẩm Thái thượng hoàng, hôm nay là sinh thần Ngũ công chúa, chúng thần nữ có món quà dâng tặng cho công chúa." Nàng là người mở lời trước.
Cố Tử Yên tiếp lời nàng: "Bẩm Thái thượng hoàng, chúng thần nữ xin được tặng lại ân điển này cho Ngũ công chúa.
Chúc công chúa dung mạo mãi như hoa, mọi việc đều như ý."
Cả yến tiệc đều phải ngạc nhiên, ân điển lớn như thế vậy mà hai người bọn nàng lại tặng lại cho Ngũ công chúa.
Đúng là có đồ tốt không biết dùng, thời cơ ngàn vàng không biết tận dụng.
Ngũ công chúa cũng ngạc nhiên chẳng kém, nàng ta có cảm giác như màn trình diễn và sự xuất hiện hỗ trợ của Cố Tử Yên là một sự dàn xếp hoàn hảo.
Mục đích chính nhất là xin được bất kỳ một ân điển nào đó, tặng lại cho nàng ta.
Có ân điển trong tay, Ngũ công chúa có thể dựa vào đó để thỉnh cầu chuyện hòa thân.
Nhưng quan trọng nhất, chính là sự đồng ý từ phụ hoàng.
Nàng ta kín đáo nhìn trộm sắc mặt Thái thượng hoàng.
Ông chỉ nhướn mày nhìn cả hai người bọn nàng đôi lát, tựa như đang cân nhắc.
Cả đại điện chìm trong im lặng, Thủy Lạc vẫn chưa đoán ra được mục đích của Châu Ân Hoan và Cố Tử Yên.
Nàng ta chỉ nghĩ đơn giản đây là một chiêu lấy lòng công chúa, mãi không bì được với tình cảm cùng nhau lớn lớn giữa nàng ta và công chúa.
"Ta đồng ý." Thái thượng hoàng nhận ra có ẩn tình bên trong, nhưng ông vẫn đồng ý, có lẽ vấn đề này có liên quan đến công chúa.
Tin đồn trong cung, không phải ông chưa từng nghe qua.
Vốn cảm thấy kì lạ, tin đồn quan trọng như thế, thiên tử trẻ tuổi