Hai người nói chuyện tới nửa đêm còn chưa kịp ngủ sâu, sấm chớp trên trời đã ầm ầm giáng xuống, nghe tiếng gió cuộn mình dữ tợn muốn lật tung cả tửu lâu này lên.
Hắn từ trên giường lăn xuống đất, chợt nhớ đến cảm giác lơ lửng khi vừa bước vào tửu lâu thầm rủa một tiếng:"Khốn khiếp."
Không phải cảm giác chao đảo mà là cả tửu lâu thật sự đang nghiêng ngả bên vực, trong màn mưa dày đặc, tiếng người thét ầm ĩ không biết chạy hướng nào.
Thanh Hồn chợt hỏi:"Nói thật nhé, ngươi và Khấu Hòa võ công ai hơn ai vậy?"
Hắn đưa tay vịn cột trụ vững lại, một tay túm lấy y:"Dư thừa, đương nhiên là ta hơn rồi." Thật ra hắn chưa từng nghe đến bản lãnh của Khấu Hòa thì làm gì biết ai hơn ai.
Con ngươi của y lấp lánh chuyển động:"Thế thì tốt..chỉ cần người đánh lại hắn là được, còn chuyện trong nhà hắn dùng bao nhiêu muối, ăn bao nhiêu hạt gạo cứ để cho ta."
Lục Khuynh Tâm không biết y đang nói đùa hay nói giỡn, lại thấy chân mày y nhíu chặt không giống như nói lời nhảm nhí, có cảm giác rất kỳ lạ.
Thanh Hồn đang nghĩ rất nhiều thứ: Về bề nổi Giang Khách làm nhiều nhất nhưng không chuyện gì quan trọng.
La Phi Tuyệt rảnh thì làm không rảnh thì đi nuôi quỷ, Cẩn Ngọc San, Cẩn Tuyên đã tàn đời từ lâu không đáng nói.
Phùng Nữ La nữ nhân này đã trở thành cái gai của Hồng Thiếu Hoài sớm muộn cũng chết.
Cảnh Minh Sầu...không ai sai khiến được cô ta.
Ngoài trừ Cảnh Minh Sầu, Hồng Thiếu Hoài ra những người khác đều không phải đối thủ của Y.
Nhưng Thanh Hồn không chắc kẻ đó phải Khấu Hòa không, còn một người rất đáng nghi đang ở trong nhóm người Nhiếp phủ.
Hồng Thiếu Hoài đến giờ vẫn không hành động, Tuệ Sinh an toàn đến lạ lùng.
Dù họ đã dùng thủ đoạn dụ Nhan Lệ nhưng chung quy chỉ thăm dò xem có ai đi theo không...!
Tức là Hồng Thiếu Hoài không cài được nội gián...hoặc là có nội gián chỉ là không nghe sai khiến của hắn.
Hồng Thiếu Hoài đánh mất Y rồi.
Sắc mặt Thanh Hồn nhợt nhạt thay đổi ánh lên sát khí, nở nụ cười y khôi phục tinh thần, nói tiếp:"Chuyện trong nhà Khấu Hòa ta rõ lắm...nói chuyện với tên đó cũng thú vị, vừa khai sáng vừa khiến đầu óc thông thoáng như đầm gió xuân.
Dù sao cũng là mỹ nam, ta không thấy thiệt thòi."
Lúc này Lục Khuynh Tâm đang nhìn ra cửa sổ bị mưa tạt mở tung, ánh sáng lập lòe:"Nghe ngươi nói như muốn bán thân." Hắn buông tay giữ cột ra, nói:"Là ảo cảnh thôi không thổi bay được.
Y không tin lắm lắc mạnh như này mà không sụp đổ ư? Qua thêm một lúc dù vẫn rung lắc nhưng chẳng có chuyện gì khiến người ta giật mình thêm, dần dần tửu lâu cũng đứng yên.
Tuy nhiên cứ ở mãi nơi đây thì không tốt, hắn thở dài:"Thi Hành Thảo cũng không thể lướt trên vách núi không một điểm đặt chân nay.
Khinh công của Yên Thế dùng chỉ bạc treo người đi xuống cũng khó nữa là..."
Y nghẹn họng:"Thật không thể đi cửa chính?"
"Khách trọ này đông như thế...ta thấy họ đều không lương thiện.
Như ta nói đường lên Xuyên Thục khó hơn lên trời...ai lại lên đây cờ bạc chứ.
Nếu nói vì bức hoành thêu đó mới chơi cờ bạc thì phải họ từ đầu vì điều gì đến đây, ai nói cho họ biết trên đây có báu vật." Hắn cười:"Nói thật hôm nay ta thấy rất vui, trong lòng ta luôn có một ý niệm thế này: Hoành tảo thiên hạ thì dễ, Tiễn Phong Trần khó chặn.
Nam bắc Trường Giang lối đi dễ, Đỉnh Vân Lam một bước khó qua.
Ngang dọc thế gian thì dễ, Giang Nam nghe Hoàng Hà (Hoàng Hà Cổ Phụng) ngỡ như mơ.
Tuy không có Hoàng Hà Cổ Phụng nhưng có thứ tuyệt diệu hơn.
Tiễn Biệt Đào Hoa Ảnh! Sống kiếp này không uổng phí."
"Uổng phí, uổng phí...ta chưa muốn chết.
Mặc kệ cái gì dễ, cái gì khó ta thấy vách đá này hiểm trở, mây mù cuồn cuộn lối này nhất định không được đi." Y chỉ ra cửa:"Lương thiện hay không thì vẫn dễ đối phó hơn mà."
Hai người men theo tường mà đi, vừa đến cầu thang một cái bóng người lướt tới ánh đao rạch ngang không trung, một đao ập đến bị một kiếm cản lại, khí tức khiến xung quanh như nghiêng đi, bả vai Lục Khuynh Tâm bị đâm thủng rất nhanh gọn, máu tươi đầm đìa.
Người đến không phải Khấu Hòa mà là Vũ Đình An.
Y có chút không ngờ nhưng không kịp nghĩ sâu vội đỡ hắn, y vừa tiến một bước đã thấy sau lưng có người, Khấu Hòa mặc áo choàng trắng như vừa đội mưa về, tay ôm đàn ngón tay ngưng tụ ánh sáng rực rỡ:"Ngươi đừng có bước lung tung..
" theo tiếng đàn của y kết giới thu hẹp dần phạm vị, ngược lại chiều cao tăng lên mấy trượng.
Tiếng đàn xuyên suốt kéo dài chuỗi ánh sáng tuôn ra dệt thành lưới, ngăn cản người ngoài kết giới không lại gần nửa tấc, trời đổ cơn mưa bất thường vần vũ đáng ngờ.
Cả Xuyên Thục đều u ám, ánh sáng từ kết giới không đủ xua đi mảng u tối chốn này.
"Với năng lực của người giết một mình ta không khó, cần gì đưa tất cả người chốn này vào chỗ chết."
Khấu Hòa cười nhã nhặn:"Ngươi biết vì sao mà..."
Vì sao ư...Khấu Hòa chỉ muốn y nhìn thấy Lục Khuynh Tâm chết.
Không phải hắn không làm mà chưa có cơ hội mà thôi...!
Hiện tại kết giới đã khóa chặt họ nơi này.
Thanh Hồn không cử động, Khấu Hòa chạm vai y nói:"Nếu là ca ca ngươi may ra còn giúp được đôi chút, còn ngươi chỉ cản đường hắn thêm thôi."
Y hít sâu nhìn lưỡi đao nhuốm máu hướng tim hắn đâm tới, Lục Khuynh Tâm chợt né sang một bên, dù hắn đối phó được Vũ Đình An cũng không xử lý được quỷ hồn đang được triệu hoán...thực lực Vũ Đình An mạnh như thế có khi nào, có khi nào Tuẫn Táng Ca...!
Tiễn Biệt rồi Tuẫn Táng...!
Cái quỷ gì đang xảy ra thế này.
Sắc mặt Lục Khuynh Tâm càng trắng, đôi mắt hung dữ tàn nhẫn:"Kinh Lôi?"
Những người còn lại trong tửu lâu đã hoàn toàn biết mất, những tia sét đánh xuống, từng đợt từng đợt cắt ngang không trung kéo theo vô số mưa máu, ai oán, bi thương.
Thanh Hồn chợt nhớ đến mùi máu tanh nhiều năm trước vạn quỷ phản đòn, loạn xạ đấu đá.
Cảnh tượng chúng quỷ giăng như thiên la địa ngục lại tràn về, như một cơn ác mộng dai dẳng.
Khấu Hòa ôm đàn hoa đào máu trải vạn dặm.
***
"Này ngươi nói người bên trong là ai thế?"
Trong ánh đèn dầu cháy rực soi rõ người trên giường, một chân bị khóa xích lại.
Rõ ràng là bị giam giữ nhưng chủ nhân đối với y rất tốt trái ngược với người bị giam trong phòng bên cạnh, vết thương ở vai không được cầm máu đàng hoàng mà chỉ băng bó qua loa, lồng ngực nội thương máu tụ, gãy cả sườn.
"Không biết nữa, chủ nhân ngày nào cũng đem đồ ăn, thuốc thang đợi y tỉnh.
Y đã hôn mê hơn mười ngày rồi chủ nhân lo lắng mất ăn mất ngủ."
Đợi khi tiếng nói dần xa Thanh Hồn mới mở mắt, cơ thể nặng nề không cử động nổi.
Y cứ nhìn trần nhà tựa như đang đếm bao nhiêu thanh xà ngang, đếm đi đếm lại.
Đếm đến khi mắt hoa lên mới gượng ngồi dậy.
Y vừa ngồi dậy Khấu Hòa cũng đi vào hơi bất ngờ vì y đã tỉnh:"Nhìn sắc mặt ngươi không giống người bị thương nặng chút nào."
Y xoa mặt mình:"Ăn