Nến trên thất đóa linh linh nở ra ánh sáng màu lam thanh nhã bay lên, bé xíu như một giọt nước mắt, càng lúc càng bay lên nhiều đốm sáng, nhìn từ xa lại như biển sao đang nhấp nháy.
Y nhìn những đốm sáng kia thầm khen một phen, thế gian đúng là nhiều chuyện ly kỳ đẹp đẽ mà y không hiểu nổi.
Người vẫn đang chuẩn bị mọi thứ, y nghiêng đầu nhìn góc nghiêng của Khấu Hòa suy nghĩ mông lung.
Hình như cảm thấy có người nhìn mình Khấu Hòa quay lại nhìn y hơi mỉm cười, ánh mắt nhìn thấu tất cả.
Thanh Hồn hơi chột dạ, nói:"Nhanh lên đi, ta đói bụng rồi."
Khấu Hòa nhìn y rất dịu dàng:"Sẽ nhanh thôi..."
Chuẩn bị xong Thanh Hồn đi vào ngồi giữa mấy ngọn đèn, nhắm mắt thanh tịnh, biển cả dào dạt ý thơ, chim muông bay lượn, âm thanh lúc êm êm vỗ bờ, lúc lại xô nát ghềnh đá, khói sóng tráng lệ trào dâng.
Tuy hay nhưng cũng không cao thâm gì dựa vào đâu mà Khấu Hòa nói đây là khúc đàn mình tự hào nhất cơ chứ? Dù sao y cũng chưa từng nghe qua khúc Tiễn Biệt kia gây chấn động thiên hạ trong truyền thuyết kia, biết đâu chừng là do thiên hạ quá dễ chấn động.
Hoặc là hắn không biết mình lợi hại tới đâu, hoặc là cảm âm quá kém.
Haha một cầm sư sao có thể mắc sai lầm này được đúng là sặc mùi âm mưu.
Khấu Hòa dùng máu tươi áp trận, một luồng ác ý lan ra:"Ta có bảy câu hỏi?"
Thất đóa linh lung tương ứng với bảy câu, do hỏi không được nhiều ai biết tên nay gài y cái gì, Thanh Hồn hơi căng thẳng.
Thầm đoán nhất định có liên quan đến chuyện rút máu, cái chết của Liễu Vân Thoa.., hoặc là bí mật gì trong Trung Nghĩa Đường.
Nếu là bí mật của Trung Nghĩa Đường thì dù y có lòng cũng không moi ra chuyện gì để nói.
"Ngươi có hận Hồng Thiếu Hoài không?"
Câu này thật dễ trả lời, y đáp:"Có."
Dù đứng ở góc độ nào y cũng hận Hồng Thiếu Hoài chết đi được.
Ánh nến đang nhỏ như hạt đậu chợt bùng lên chuyển sang màu xanh lá, rực rỡ.
"Trong trận Bạo Vũ 5 năm trước ngươi cũng có mặt?" Cái này Khấu Hòa chỉ đoán thôi, nếu thật sự là do Thanh Hồn phá chuyện tốt của hắn thì không lý nào đến giờ Thanh Hồn chưa chịu đối phó hắn, lẽ nào võ công thật sự bị phế hết rồi?
"Phải."
"Người thổi Xích Châu có phải ngươi?"
Y đáp nhẹ nhàng:"Không phải."
Khấu Hòa hơi thất vọng, ánh nến cháy rực như đuôi khổng tước, y không nói dối vậy người thổi Xích Châu phá vỡ ảo cảnh là ai? Trận đó hắn đã thua rất thảm hại.
Vốn dĩ con đường hắn đi rất êm ả dễ dàng, thứ cản trở duy nhất là căn bệnh trời sinh trong người mà thôi, hắn không cam tâm.
"Ngươi ở đó làm gì?"
"Không làm gì cả, chạy trốn?"
Khấu Hòa không thể hỏi sâu, bởi hắn vừa tạo kết giới hùng mạnh bên ngoài nên Họa Cảnh không dựng nổi nữa, khúc đàn này chỉ dùng hù dọa.
Thứ quyết định là thất đóa linh lung, tiếc là thứ này đã thờ ở dưới chân phật lâu, tâm tính thuần hóa dần trở nên không nghe không hỏi, không vướng bận nhiều chuyện thế gian, dùng tâm mà đặt câu hỏi không gây khó xử cho ai.
Hắn không thể trực tiếp hỏi một câu gây sát thương, đành thăm dò.
"Ngươi tên gì?"
Thanh Hồn "..." tên này bị điên rồi.
"Tên thật." Khấu Hòa bổ sung, thất đóa linh lung phản phệ để lại dấu vết trên lồng ngực, dội lên một luồng máu nóng trực nôn.
Lòng Thanh Hồn lạnh đi vài phần, do dự:"Có một chữ Thư."
Khấu Hòa cau mày, bầu không khí tĩnh lặng tích chữ như vàng.
"Ngươi là ai?"
Câu hỏi này y không biết trả lời sao cho phải, chính y cũng mông lung, hồi lâu đáp:"Ta là ta thôi."
Ở trong trận hắn không thể lôi co với y, tay vẫn tấy khúc đàn không có gì đặc biệt kia:"Lần trước ngươi gọi ca ca ngươi là Diệu Huyền, Diệu Huyền thật sự là ca ca ruột của ngươi?"
Thanh Hồn....!
Sắc mặt y rất khó coi...!
Khấu Hòa nhìn y chằm chằm, đóa thứ bảy luôn mang ý nghĩa rất đặc biệt, hắn từng tự mình thử một lần, thương thế nghiêm trọng đến giờ vẫn hay tái lại.
Thanh Hồn võ công hay tu vi đều bị khóa lại hết, hắn không tin y có thể chịu được phản phệ.
Những câu trước y có do dự nhưng không kéo dài lâu đến mức này, Khấu Hòa nén máu tụ đang vỡ trong lồng ngực mình, cười nói thêm một câu:"Ngươi cứ từ từ suy nghĩ, đêm còn dài lắm."
Đúng là đêm còn rất dài, bên ngoài dường như có một đóa đỗ quyên hé nở, hương thơm tràn lan.
Y thấy đó là ảo giác vì cửa phòng vốn đang đóng kín sao có thể tràn vào mùi hương? Họa Cảnh là một khúc đàn thế nào y không rõ, cũng không thấy hay.
Nếu trả lời sai hậu quả thế nào...nghĩ đến đây y lại thấy buồn cười, còn có hậu quả nào xấu hơn mình bây giờ chứ.
Huống hồ, lời y nói không thể tính là nói dối:"Phải."
Sau câu trả lời là giây lát tĩnh lặng kéo dài, Thanh Hồn mở mắt ra, bình tĩnh đáp lại ánh mắt hung ác tức giận của Khấu Hòa, hơi khiêu khích:"Ngươi giận cái gì, ta có lừa ngươi đâu?"
Khấu Hòa cười lạnh nhìn thất đóa linh lung cháy vần vũ kết thành thất tâm rồi tan biến:"Là ta đã thư thả hai câu với ngươi, thật xem thường ngươi quá."
Có sao, y không nhận ra đấy.
Khấu Hòa ôm đàn đứng dậy phủi lớp bụi mờ vô hình nào đó, bỏ đến thăm Vũ Đình An.
Dù sao trong người Vũ Đình An máu độc trong người ứ đọng tới thời điểm nhất định táo phát sẽ vô cùng đau đớn.
Thời điểm này không thể tùy tiện tác động, cũng không thể thay máu ngay nếu không sẽ bị ô nhiễm, coi như bỏ công.
Để y sống thêm vài ngày cũng được.
"Ta muốn đi xem Lục Khuynh Tâm."
Khấu Hòa khựng lại không phản đối, nói:"Dây xích rất dài tự mình mà đi.
À, ngươi có muốn ta giúp ngươi hỏi hắn mấy câu hỏi không?"
Y nhìn Khấu Hòa bằng ánh mắt dịu dàng, không nỡ làm người kia sợ hãi:"Không cần đâu, tâm ta sáng hơn ngươi nhiều, có gì mà nhìn không thấu chứ." Y chỉ đầu mình:"Ta hơn ngươi ở đây này."
***
Phòng bên là một gian trống trong tửu lâu, không có giường hay bàn ghế gì, trên vách khắc đầy hoa sen một cành bảy đóa đong đưa, rất có phong thái.
Y thầm nghĩ: Nhà trọ này không phải của Khấu Hòa đó chứ, uầy...người trong bức hoành thêu là cầm sư.
Không chừng là thêu hình hắn lên thật.
Trong phòng ngập ngụa mùi thuốc, máu tanh hòa lẫn, Lục Khuynh Tâm mê man hồ đồ không phân được nam bắc.
Y ngó trái ngó phải một hồi mới tìm được chén rót thuốc ra, nghe tiếng động hắn ngẩng đầu thấy bóng đen hình người trước mặt, nhíu mày:" Thanh Hồn?"
Bóng đen hôn ám tĩnh mịch, tiếng côn trùng trong cơn mưa rả rích không hiểu sao lại làm không khí trở nên thanh bình.
Hắn xoa cánh tay cứng đờ của mình, vết thương đã được băng lại thỉnh thoảng chẳng có sức nâng lên.
Là do thuốc mê từ trong gỗ mà ra.
Y bước từng bước âm thanh leng keng kéo theo sau:"Chắc ngươi chưa ăn gì, ở đây có chút cháo ăn rồi uống thuốc."
Hắn cử động nhè nhẹ, dưới sàn máu đã khô đọng lại trên những bông sen tinh tế nhẵn mịn.
Những bông hoa máu này quá kiều diễm khiến người ta không nỡ nhìn thẳng.
Sau khi hắn ăn vài thìa y đút mới nói:"Hắn không làm gì ngươi chứ?"
"Hắn có thể làm gì ta?" Y lạnh nhạt:"Hắn cần máu của ta, cần ta giúp thay máu cho Vũ Đình An."
Môi hắn mím chặt thành một đường thẳng, trắng bệch:"Là do ta kéo ngươi đến Xuyên Thục, ngươi nói đúng vận may của ta không ra gì."
"Người Khấu Hòa hận