Trời vừa đổ mưa, lối đi ẩm ướt còn có cả sương mù dày đặc.
Trên con ngựa có nữ tử mặc đồ màu xanh xòe tay cho chim ăn thóc:"Ẩm ướt thế này trời sẽ mưa sớm thôi."
Nam tử dắt ngựa có khuôn mặt rất khí phách:"Tìm một quán trọ nghỉ tạm cũng được.
Mùa này mưa ở Xuyên Thục rất đẹp." Tuy nói vậy nhưng không hiểu sao lối đi lại vô cùng ảm đạm, nhàn tản mùi vị không sạch sẽ.
Đường đi bằng phẳng trong khi xưa này Xuyên Thục nổi tiếng đường đi khó hơn lên trời, họ đi loanh quanh trong rừng nhìn những cây xanh cao thấp không đồng điều phía trước, sương mù giăng lối.
Hồi lâu, hắn nói:"Hình như chúng ta lạc đường rồi."
Nữ tử xụ mặt thất vọng, vô thức liếc về phía trước:"Aaaa kia có nhà kìa."
Nữ tử này là Lam Tề, người còn lại đương nhiên là Ninh Thiếu Lang.
Ngựa bắt đầu lười biếng không chịu đi, hai người dắt nó đến nơi giày cũng ướt nhem, tửu lâu hiện ra dưới ánh đèn vô cùng nhợt nhạt, tửu lâu này xây dựng kiểu cũ cả đèn lồng treo phía trước cũng bạc màu, duy chỉ hoa sen điêu khắc trên gỗ sống động như thật, một cành bảy đóa lạ làm sao.
Kiêu Doanh ngồi bên quầy nghe tiếng bước chân, hơi ngẩng đầu.
Ninh Thiếu Lang đưa Lam Tề về phòng mà mày cứ nhíu chặt, lúc bước vào thấy người đứng quầy cầm miếng gỗ khắc nhiều hình âm dương có vẻ là người thích cơ quan.
Động tác làm việc cứng ngắc không ra dáng chưởng quầy, bước chân cẩn thận quá mức làm hắn thấy lạ.
Nơi này giống hắc điếm, càng giống một cái bẫy sặc mùi chết chóc.
Hắn bước vào rồi mà đổi ý sợ người kia nghi ngờ, Lam Tề không có võ công...đành tới đâu hay tới đó, biết đâu người ta chẳng nhắm vào mình.
Lúc này Khấu Hòa đang ngồi chép mấy bài thơ, trước kia y bệnh thường dành thời gian chép những lời thơ đầy thâm ý ngày qua ngày xua tan biết bao nỗi mệt nhọc trong hắn, dần dần hắn có thói quen này.
Sau một hồi ước tính thời gian y ngẩng đầu nhìn gương, gương mặt trải qua nhiều biến cố sát phạt đã mất đi mấy phần điềm đạm ôn hòa, chân mày đen nhánh sắc bén, tròng mắt nồng đậm sát khí cùng nỗi không cam tâm trước số phận của mình.
Khấu Hòa hơi cau mày nhưng rồi vẫn cố giãn nó ra, xua nhanh ý tứ lạnh lùng.
Trong lòng như bị đẩy về hầm băng, lạnh truyền đến ruột gan.
Y đã không thể trở về như ngày xưa nữa.
Ngoài trời mưa rơi lả tả, y đứng bên lan can trên hành lang, những chiếc lá non rũ xuống quay mình, xiết nỗi thê lương.
Thời gian qua đã cứa trên người y vô số vết thương nhưng hắn không hề thấy đau đớn.
Đến khi vết thương rướm máu nứt toạc ra cơn đau như tuyết tan nước lũ cuồn cuộn ập tới.
Y muốn sống, y rất muốn sống, muốn cùng một người trải qua thiên trường địa cửu.
Y chịu không nổi gió rét đành quay đầu trở vào, ôm đàn, thứ này đã bầu bạn với y những đêm dài không ngủ, nói thay những tâm tư không thốt nên lời trong y.
Y ôm đàn đi đến phòng Vũ Đình An mỗi bước đi y đều nhớ đến lối đi đằng đẵng ngợp bóng hoa trắng muốt lòng ánh trăng.
Nơi sơn cốc hoang vắng có người đã cho y những lời an ủi ấm áp, chính vì hắn mà y không muốn sống lay lắt những ngày xuân tàn đông lạnh.
Vũ Đình An vẫn ngủ bên giường sắc mặt khá hơn mấy ngày trước, y cũng yên tâm.
Ngón tay y lướt trên dây đàn tấu khúc Thanh Tâm đã thông kinh mạch, tiếng đàn không hiểu sao lại trống rỗng, mờ mịt.
Y có hơi run rẩy nhưng không thể bình tâm, giống như đến bước này y không thể quay đầu lại, tâm tình uể oải gục trên đàn.
Vũ Đình An hơi động đậy, tỉnh dậy.
Dường như hắn đã bị ốm rất nặng, trước mắt thấp thoáng vô số bóng người, có người nhỏ giọng nói gì đó, bước chân nhẹ nhàng cẩn thận không làm ồn.
Đến khi hắn dần phân biệt được hình ảnh, căn phòng đóng cửa kín mít chỉ có một ngọn nến nhỏ chiếu sáng.
Nến chỉ còn được một đốt ngón tay xem ra đã cháy rất lâu sáp chảy thành mảng chứa nỗi thương tâm lắng đọng lâu ngày.
Khấu Hòa nằm gục trên đàn, mái tóc hơi rối rơi trên mặt như làm từng đường nét trở nên mềm mại, trước nay y luôn ôn hòa, ấm áp.
Tuy đôi môi luôn nhợt nhạt mím chặt nhưng khí độ ung dung, lúc thì nhàn tản tấu đàn, lúc thì gửi tình vào thi thư, không hề khiến cho người ta nhìn vào thấy nặng nề, mệt mỏi thay y.
Không hiểu sao lần này gặp lại y yếu nhược hơn nhiều khiến người ta phải đau lòng..
Vũ Đình An xỏ giày muốn ôm y lên giường, cảm thấy hơi thở quen thuộc bao bọc Khấu Hòa nhanh chóng tỉnh lại, y sờ trán hắn thấy nhiệt độ đã hạ thậm chí còn hơi lạnh.
Mặt y ngợp nét ưu sầu, vàng vọt:"Là do ta quên mất ngươi đang trong giai đoạn tái độc, bắt ngươi phụ ta làm những việc này."
"Một mình ngươi làm vẫn được, nhưng ta không muốn ngươi làm." Trong lò hương thoáng mùi vị hoa sen thanh nhã, tuy nhiên hương liệu đều do người làm đôi khi đánh mất phong vị thanh tao vốn có:"Hắn đưa tay xoa nhẹ chân mày y:"Đừng cau mày nữa, xấu."
Ấm áp đan xen nơi đáy lòng trái tim y cũng dần có chút sức sống, đưa mắt nhìn hắn:"Đã tỉnh rồi thì cùng ta đi dạo đi."
Bên ngoài gió lớn nhưng trong lòng họ đều bình yên, Khấu Hòa đội lọng che kín tới gần gót chân, cùng hắn ra ngoài.
Gió thổi đưa mùi hương những khóm hoa mới nở, Thanh Hồn hơi hé cửa sổ nhìn ra bên ngoài, gió thổi tung mái tóc hệt như tâm tư của y lúc này.
Sao bên ngoài chập chờn kháng gió chịu hạn.
Ở góc độ này y có thể nhìn thấy bên một hồ nhỏ có chiếc thuyền con u lãnh lặng lẽ chèo ra chở hai người đi dạo đêm.
Nghe tiếng leng keng thô bạo phía sau, y nói:"Ngươi vừa mới uống thuốc có thấy trong người dễ chịu cũng không khôi phục được sức lực phá được nó đâu, đừng phí sức."
Hiện tại đã sang thu trời se se lạnh y khép khung cửa đen nhánh lại, nhìn những cánh hoa điêu khắc vô số cánh sen xếp chồng lên nhau, mùi hương từ gỗ thoang thoảng bay ra:"Thứ hương thơm này đúng là đồ tốt."
"Người ta là biểu đệ của tam đại thần y mà, chút mê hương này có gì khó tìm, ai như ngươi toàn nói suông, lấy đơn thuốc của người khác, mò đại mà thôi."
"Quan Kiến Vỹ đứng đầu, Liễu Vân Thoa đứng thứ ba? Người còn lại là ai vậy." Mấy chuyện thần y trên giang hồ y thật không hiểu biết gì hết, huống hồ Quan Kiến Vỹ hay Liễu Vân Thoa đều hành tung bất định.
Hắn nhìn y bằng ánh mắt khinh thường chắc là đợi khen đây mà:"Biết rồi còn hỏi, không phải là ngươi sao?"
Y nghe thế hơi nghẹn, sau đó cười haha:"Ta vẫn luôn nghĩ trên đời này chỉ có mình ta là thần y.
Không thể xếp chung với người thường như họ được." Lục Khuynh Tâm nói thế chắc là chọc tức y thôi nếu thật sự Diệu Huyền đứng thứ hai trên giang hồ thì tại sao y chẳng hưởng chút đặc ân nào bên ngoài hết, giới