Vách đá này địa thế hiểm trở còn nằm giữa thung lũng đầy khí tức ma vực, từ trên nhìn xuống thấy mây mù đen đặc cuồn cuộn không ngừng dâng lên.
Cảnh Minh Sầu một mình quăng tơ lướt xuống núi, lối đi khi hoàng hôn mới xuất hiện đó có khói độc, ai vào đó quá một canh giờ không có thuốc giải sẽ đánh mất bản thân trở thành hoạt thi.
Bên trong còn có nhiều cơ quan, thủ hạ canh giữ, những thủ hạ này không còn là người nữa không có suy nghĩ, không biết đau, chỉ biết chém giết.
Khi cửa động rồ rồ mở ra, trên cao đột nhiên xuất hiện bóng người nhàn nhạt.
Yểu điệu mềm mại.
Khói hoa mờ mịt.
Một cái bóng thướt tha lướt qua, bóng kiếm lướt qua trên nền trời, dù ả che kín từ trên đến tận gót chân nhưng mọi người vẫn biết ả là ai.
Ả nhảy xuống nghiêng đầu nhìn những bóng người đứng đề phòng, khí thế ngút ngàn toát ra làm mọi thứ xung quanh như lệch hẳn.
Nhún nhường tựa như một cô gái nhỏ e lệ, ả nói:"Không cần căng thẳng, các ngươi đông như vậy ta mới là người lo lắng." Góc áo bay như bươm bướm lượn, ả ta không hề tỏ thái độ đối đầu nói:"Thứ các ngươi muốn là một người, thứ ta muốn cũng chỉ có một người, chúng ta trao đổi không cần đánh nhau làm mất hòa khí."
***
Hôm nay tuyết dày, tiếng ca từ trong tửu lâu truyền ra tiếng ca trong trẻo mềm mỏng, nhẹ như tuyết lông ngỗng ngợp trời.
Trên tay hắn là thư do Hồng Thiếu Hoài viết đòi thi thể, họ chấp nhận trao đổi với ả, một là đảm bảo thi thể nhị ca nguyên vẹn, hai là ả nói là làm so với Hồng Thiếu Hoài họ tin ả có được thứ mình muốn sẽ trả người.
Huống hồ việc đi lên núi cướp người, lỡ bất trắc thi thể bị ả hủy thì họ mất trắng.
"Huynh đang nghĩ gì chăm chú thế, trà đã nguội mất rồi."
Lục Khuynh Tâm giật mình làm bộ hớn hở rót chén trà mới:"Ta thấy gần đây muội liên tục thai nghén, đừng thêu thùa nữa nghỉ ngơi đi."
Mỹ Tiếu đang ngồi cạnh lò sưởi thêu một cái yếm, hưng phấn nói:"Không mệt, muội còn muốn may thêm vài cái chờ con chào đời dù nam hay nữ cũng có cái mặc, gần đây sao muội không thấy Thanh ca đâu?"
Vì chuyện buồn của nhị ca họ ít nhắc đến người kia, thêm việc Thanh Hồn từng cứu muội ấy một lần, không ai muốn làm muội ấy khó xử.
Tự dưng muội ấy nhắc đến người kia hắn có chút thất thần lồng ngực đau âm ỉ, thần sắc khó coi.
Cả hắn cũng kinh ngạc trong lúc lơ đãng lại nhớ những ngày xưa thân mật, lẽ nào trong lòng hắn còn tình cảm khó dứt sao?
"Thanh Hồn tự có con đường riêng của mình, đi cũng tốt."
Gương mặt Mỹ Tiếu hồng nhuận, xoa cái bụng hơi tròn của mình:"Muội lại thấy huynh thường xuyên nhớ nhung người ta tới ngẩn ngơ.
Là trở về núi lấy đồ sao, lần trước Thanh ca còn hứa sẽ đem đặc sản trên núi cho muội ăn."
Hắn hơi động ngón tay hơi nghiêng mặt che giấu đau thương:"Ta và y không ai nợ ai nữa rồi."
Mỹ Tiếu không hiểu thấy hắn không vui liền không nói nữa.
Ở bên cạnh Thanh Hồn hắn nảy sinh dục vọng, hắn cảm nhận sâu sắc tính cách kiêu ngạo của y, cả những đau thương trong lòng y, hắn cứ ngỡ mình yêu y lắm có thể cùng y đồng bệnh tương lân.
Hắn thừa nhận ban đầu tiếp cận y có ý đồ riêng, y nói không sai người bắt y ở Ý Viện là hắn, người bóp cổ y ở Công Nghi phủ cũng là hắn nhưng hắn thật sự buông bỏ, thật sự muốn cùng y đi qua xuân tàn đông lạnh.
Hắn không quên một đêm đầy sao ở thảo nguyên y đã nói với hắn: "Cô ta đã giết một người...làm mọi giấc mộng trong tim ta đều tan biến hết.
Ta thật sự đã chết rồi..thể xác này, trái tim đang đập trong lồng ngực này không thuộc về ta."
"Ta cũng từng có ước mơ, có rất nhiều chuyện muốn làm, cũng từng thực tâm vui vẻ tận hưởng ngày tháng tự do tự tại, cũng từng yêu một người, nhớ nhung một người.
Chỉ vì sự xuất hiện của cô ta tất cả đều tan biến hết."
"Nó đã tan vỡ trong lòng ta, nát vụn đến nỗi ta không dám tiếp tục yêu người đó nữa..không thể...cũng không dám.
Không bao giờ có kết quả nữa.."
Ngay giây phút đó hắn phát hiện ra mình cũng biết ghen tị, Không biết người trong lòng y khoắc khoải là ai, hắn biết trong lòng mình cũng có người không thể quên sao có thể tham lam muốn y chỉ có mình hắn? Hắn không muốn y phải đau thương tuyệt vọng nữa, muốn dang tay chữa lành những vết thương trong y.
Lục Khuynh Tâm hít sâu cố gắng hồi tỉnh.
Không biết những lời đó y có lừa hắn? Không biết người đó là ai? Nếu như điều tra người đó không chừng hắn có thể biết y từ đâu đến, đã làm những gì.
Lục Khuynh Tâm trở về phòng.
Giờ hắn chỉ muốn biết Thanh Hồn đang ở đâu để đổi người về.
Đúng, chỉ có vây.
Thật may, Thanh Hồn không phải rời đi trong thời điểm hắn yêu y tha thiết nhất.
Trong lò sưởi khói nhẹ mỏng như sương lượn lờ, đỗ nhược trong túi hương treo tỏa hương thơm ngát ngưng tụ ở ấn đường tối đen của hắn.
Lục Khuynh Tâm nhìn một lúc không vui lấy trà đổ tắt lò than, sắc trời bên khung cửa sổ chạm tới căn phòng để rơi rớt những mảng đỏ ửng.
Đã hoàng hôn rồi.
Hắn đến bên bàn xem lại mấy lá thư Bạch Diệp viết, tìm manh mối, còn có vài điểm rất khó hiểu, bây giờ hắn chỉ chú tâm vào những việc này thôi.
Qua một lúc lâu, hắn hơi hé mắt ra nhìn, trước mặt là một tách sứ đặt hoa cúc trắng, lá bạc hà mùi hương thanh thanh, có bóng người chậm rãi đem nước sôi châm vào.
Trong phòng rất tối người đó đi đến bên giá nến thắp đèn lên căn phòng lập tức sáng sủa, dù phòng đã sáng nhưng hắn không sao nhìn rõ bóng người kia.
Gió bên ngoài nức nở có chút bi thương, bóng người đó khuất sau ánh nến lay động, dường như rơi rớt để lại cái gì đó gần gũi, ang áng như máu thịt trong tim.
Hắn cảm thấy ấm áp cảm nhận chân tình lộ ra, sống mũi cay cay khẽ nhắm mắt lại.
Quả nhiên khi mở mắt ra lần nữa, trước mắt chỉ có một khoảng không tối om, sáp nến không biết do ai thắp đã chảy ra bàn rất nhiều.
Trong nhiều lúc yếu lòng hắn luôn mong trong lòng y muôn vàn mưu kế đi nữa vẫn có chút thật lòng với hắn.
Giống như hắn có nhiều suy tính sau lưng y vẫn bận lòng lưu luyến nhưng sau khi tỉnh táo lại chợt nhận ra chuyện cũ như mây khói, chẳng qua y cũng lợi dụng hắn nói gì đến thật lòng chứ?
Giữa họ chỉ có một mối liên kết lợi dụng thăm dò lẫn nhau, không thể toàn tâm toàn ý tin tưởng đối phương
****
Thanh Hồn đang ở phía đông cách tiêu cục một trăm dặm.
Lần này theo giao kèo Lục Khuynh Tâm đi một mình, lúc nhận được tin chân mày hắn nhíu chặt vội vã quất roi ngựa rời khỏi tiêu cục, tiến vào núi sâu.
Dọc đường nhà cửa dần thưa thớt, cây cối rậm rạp trong rừng đều tỏa mùi hương thiên nhiên dọc đường tuyết lưu lại vô số dấu chân ngựa.
Bôn ba ngày đường đến nơi lại là một ngõ cụt, xung quanh nhiều lối đi, phía trước lại là một vực thẳm.
Hắn nắm chặt dây cương đưa mắt nhìn bốn phương, suốt dọc đường đi còn